Mà mấy nhân viên lê tẫn xung quanh đang hóng chuyện, hóng đến ngơ ra rồi.
Nghe đồn cô ba nhà họ Nguyễn không phải vừa xấu vừa ngốc sao? Đây là đi nước ngoài phẫu thuật thẩm mĩ trở về sao?
Bình thường cô hai làm mưa làm gió ở công ty, dường như có chút sợ cô ba?
Nguyễn Hương Thảo bừng tỉnh, nhịn xuống bức tức không cam, nghiến răng nói: “Em là em gái ruột của chị, chị thương em như thế, đến vị hôn phu cũng nhường cho em, làm sao lại không nhận ra em được chứ?”
Ồ, trước kia đề tài nóng trên mạng nói Nguyễn Tri Hạ cướp vị hôn phu của cô ta, bây giờ lại nói thành nhường cho Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ biết nghe lời, cười đáp: “Cảm ơn chị đã rộng lượng, giúp em được gả cho một người ưu tú như vậy.”
“Cô!” Nguyễn Hương Thảo trước giờ đều dẫm Tri Hạ dưới chân, giờ nhìn bộ dáng đắc ý trên mặt Nguyễn Tri Hạ, cô ta chỉ hận không thể lột da Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ duỗi tay khoác lên khuỷu tay Nguyễn Hương Thảo, dáng vẻ như hai chị em thân thiết, nụ cười trên mặt không thay đổi: “Chị, chúng ta đi trước đi, đừng để bố đợi lâu nữa.”
Đây là ở công ty, ra vào đều có nhân viên, nếu hai người cãi lộn, trái lại không dễ nhìn.
Nguyễn Hương Thảo lại không nói thêm gì, quay người đi về phía thang máy.
Thế nhưng, hai người chưa đi xa, cô ta liền nghe thấy mấy nhân viên lễ tân phía sau bàn luận hai người ai xinh đẹp hơn.
“Tôi cảm thấy cô ba khá xinh, không phải là phẫu thuật thẩm mĩ chứ?”
“Nhìn rất tự nhiên đó!”
“Nếu không phải phẫu thuật thẩm mĩ thì cô ba quá xinh đẹp rồi!”
Nguyễn Hương Thảo nghe đến đây, tức đến nỗi hất cánh tay Nguyễn Tri Hạ ra, ánh mắt ghét bỏ như đang nhìn thấy thứ gì đó dơ bẩn vậy: “Đừng đυ.ng tay vào tôi!”
Nguyễn Tri Hạ vỗ vỗ cánh tay của mình, giống như bên trên có thứ gì đó bụi bặm, bẩn thỉu: “Ờ.”
Cô cảm thấy Nguyễn Hương Thảo rất buồn nôn, chơi bời vớ vẩn ở bên ngoài cũng thôi đi, vậy mà còn vượt quá giới hạn.
Nguyễn Hương Thảo thấy hành động của cô liền cáu giận, nhưng nghĩ tới lời Hạ Lập Nguyên dặn dò, cô ta chỉ đành nhịn xuống.
…
Ra khỏi thang máy, hai người cùng đi đến văn phòng của Hạ Lập Nguyên.
Hạ Lập Nguyên mặc dù không thích Nguyễn Tri Hạ, nhưng vẫn tươi cười đón tiếp: “Chi Chi đến rồi à.”
Hạ Lập Nguyên ôn hòa với Nguyễn Tri Hạ như vậy, Nguyễn Hương Thảo đương nhiên không vui, cô ta pha trà giúp Hạ Lập Nguyên, đặt mạnh xuống trước mặt ông, biểu thị bản thân không vừa lòng.
Nguyễn Tri Hạ thu hết vào trong mắt, cảm thấy có chút buồn cười, Nguyễn Hương Thảo vẫn rất dễ kích động.
“Bố định sắp xếp cho con vị trí gì thế?” Nguyễn Tri Hạ ngồi xuống trước mặt ông, vẻ mặt ôn hòa, rất dễ nói chuyện.
Không đợi Hạ Lập Nguyên mở miệng, Nguyễn Hương Thảo cướp lời ông: “Tôi biết bộ phận thị trường thiếu một nhân viên điều tra nghiên cứu thị trường, tôi nghĩ Chi Chi là người sẽ rất vui vẻ tiếp nhận thử thách này, cô làm cái này đi.”
Nguyễn Tri Hạ liếc nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Nhưng mà tôi không vui vẻ tiếp nhận thử thách, tôi muốn làm công việc nhẹ nhàng một chút.”
Cô học Học viện điện ảnh, về marketing các thứ, cô đương nhiên không biết.
Nhưng cô cực kì rõ ràng, là điều tra nghiên cứu thị trường, nhất định là một việc rất vất vả.
“Chi Chi còn trẻ, đúng là cần rèn luyện một chút, con thử một chút trước đi, nếu như không phù hợp, con lại đến nói với bố.” Lời Hạ Lập Nguyên vẻ ngoài là nói vớ cô, thực tế là đang quyết định cho cô làm điều tra nghiên cứu thị trường.
Ông ta và Nguyễn Hương Thảo quá quen xoa trước đấm sau, Nguyễn Tri Hạ cực kì nghe lời, vì thế liền áp nhuệ khí của Nguyễn Tri Hạ.
Cái trò hề dễ hiểu này, Nguyễn Tri Hạ vừa nhìn đã hiểu rồi.