Vẻ mắt Tư Mộ Hàn âm trầm, lửa giận trong lòng nhen nhóm bừng lên.
Đã có thuộc hạ thông báo cho Cố Tri Dân và Thời Dũng, khi Tư Mộ Hàn ôm Nguyễn Tri Hạ đến đại sảnh liền nhìn thấy hai người bọn họ.
Thời Dũng gặp vẻ mặt Tư Mộ Hàn như thế cũng không dám hỏi gì, Cố Tri Dân thì lại lên tiếng hỏi: “Cô ấy không sao chứ?”
“Không sao cả.” Giọng nói Tư Mộ Hàn rất trầm, xoay đầu nhìn Thời Dũng: “Đến bệnh viện thôi.”
“Vâng.” Thời Dũng cung kính đáp lại một tiếng, liền lấy điện thoại ra gọi điện.
Sau khi lên xe, Tư Mộ Hàn mới dường như nghĩ đến cái gì, hỏi Cố Tri Dân: “còn tiểu minh tinh của cậu đâu?”
“Ban nãy vừa gọi điện thoại cho cô ấy, cổ nói không có mặt ở đây.” Cố Tri Dân tuy vẫn không vừa ý cách Tư Mộ Hàn xưng hô như vậy với Thẩm Lệ, nhưng anh cũng biết thời khắc này không phải là lúc nên so đo chuyện như vậy.
Tư Mộ Hàn không nói gì, chỉ ngẩng đầu dặn dò tài xế: “Nhanh chút.”
Tuy rằng tăng tốc thêm nữa sẽ quá tốc độ, nhưng tài xế lại không dám chống lại lệnh anh.
May mà bây giờ trời đã nhá nhem tối, xe chạy trên đường đã ít đi khá nhiều.
Đến một bệnh viện tư nhân gần đấy.
Bệnh viện này không lớn lắm, rất ít người, bác sĩ trực ban là một người đàn ông, đang gọi điện nói chuyện gϊếŧ thời gian với bạn gái anh ta.
Vị bác sĩ này ngẩng đầu liền nhìn thấy bọn người Tư Mộ Hàn đi qua đây, vẻ mặt liền thay đổi, vội vàng cúp điện thoại.
Tư Mộ Hàn ôm Nguyễn Tri Hạ đi phía trước nhất, Thời Dũng và Cố Tri Dân thì bước sau lưng anh, sau họ là đám thuộc hạ theo cùng, nhìn sơ có chút giống xã hội đen đến gây chuyện.
Vị bác sĩ nọ bị dọa đến trắng bệch mặt: “Xin…xin hỏi đến khám bệnh đúng không ạ?”
“Ừm.” Tư Mộ Hàn trả lời một câu, rồi đặt Nguyễn Tri Hạ xuống chiếc giường bệnh, sau đó nghiêm mặt đứng cạnh nhìn chằm chằm vào vị bác sĩ.
Vị bác sĩ nuốt ngụm nước bọt, dè dặt kiểm tra giúp Nguyễn Tri Hạ, tay đang cầm ống nghe đều đang run rẩy.
Tư Mộ Hàn lạnh mặt liếc anh ta một chút: “Cậu bị kinh phong à?”
Bác sĩ vội đáp: “Không …không có…”
Một đám như nhân vật xã hội đen vây bên người, phảng phất chỉ cần anh mắc một lỗi nhỏ là kết liễu anh, anh ta có thể không sợ hãi được hay sao chứ?
Có điều, người phụ nữ này bị chuốc thuốc, thật là hơi kì lạ, trong đấy gồm thành phần gây mê, lại giống như là thuốc kí©ɧ ɖụ©…
Tuy trong một chốc không thể nhìn ra người phụ nữ này bị chuốc thuốc gì, nhưng không khó để chữa trị cho cô ta.
Anh ta tiêm một mũi cho Nguyễn Tri Hạ, rồi treo một bình truyền dịch, tình hình của Nguyễn Tri Hạ mới ổn định lại.
Khi trở về biệt thự, Tư Mộ Hàn ôm Nguyễn Tri Hạ đi thẳng vào phòng anh.
Cô đổ quá nhiều mồ hôi, cả người còn choáng váng, Tư Mộ Hàn đứng dậy bước vào phòng tắm lấy khăn nóng lau mặt cho cô.
Anh vươn tay nắm tóc mái dày của cô vén qua một bên, một tay khác thì cầm khăn nhẹ nhàng lau mặt cô.
Đang lau, tay Tư Mộ Hàn không khỏi cứng lại, đây là lần đầu anh làm việc hầu hạ người ta như thế này, mà lại thuận tay đến vậy.
Có điều khuôn mặt Nguyễn Tri Hạ hình như khác đi?
Lần trước ở phòng ăn, anh liền phát hiện khuôn mặt Nguyễn Tri Hạ có vấn đề, nhưng cô quá đề phòng anh, cho nên anh cũng không có cơ hội tìm hiểu sâu thêm, với lại anh đối với việc người phụ nữ này lớn lên như thế nào cũng không để ý lắm.
Bây giờ nhìn lại, vấn đề thật sự không nhỏ chút nào.
Anh híp đôi mắt, sau khi lau sạch khuôn mặt cô, liền lui một khoảng cách nhìn lại cô.
Không giống với khuôn mặt vàng như nến mà lấm tấm những đốm đen trước kia của cô, làn da trên khuôn mặt trắng muốt khỏe mạnh vô cùng, dưới ánh đèn rọi vào giống như đang phát sáng vậy.