“Hai người đừng nói nữa.” Nguyễn Tri Hạ đi lên từ phía sau lưng Thẩm Sơ Hoàng, nhìn anh ta và nói: “Anh có thể đi trước không? Tôi có lời muốn nói với chị tôi.”
Trước đây Thẩm Sơ Hoàng tin lời của Nguyễn Hương Thảo mà hiểu lầm Nguyễn Tri Hạ, bây giờ tin xấu của Nguyễn Hương Thảo được truyền ra ngoài đương nhiên anh ta sẽ lại đứng về phía của Nguyễn Tri Hạ.
Trong mắt anh ta dù sao thì Nguyễn Hương Thảo và Nguyễn Tri Hạ cũng là chị em, bọn họ có mâu thuẫn gì thì đương nhiên là đóng cửa bảo nhau, anh ta gật đầu và rời đi.
Thẩm Sơ Hoàng vừa mới rời đi Nguyễn Hương Thảo liền xông tới Nguyễn Tri Hạ: “Đồ tiện nhân! Đều là tại mày, mày hủy hoại mọi thứ của tao!”
Nguyễn Tri Hạ sớm đã dự liệu được Nguyễn Hương Thảo sẽ như vậy, cô né người sang một bên, Nguyễn Hương Thảo đang đà xông lên nhưng phía trước chỉ là không trung nên cô ta đã ngã xuống đất.
Nguyễn Tri Hạ quỳ xuống, đưa tay xuống túm tóc Nguyễn Hương Thảo , trong đôi mắt long lanh như hai viên ngọc đó ánh lên sự lạnh lùng: “Nguyễn Hương Thảo, đây đều là những gì cô phải gánh lấy, các người không nên ép tôi tới đường cùng.”
Bàn tay cô dùng lực để túm lấy tóc Nguyễn Hương Thảo, cô ta đau tới mức khuôn mặt trắng bệch, cố vẹo đầu ra phía sau cùng chiều với chiều Nguyễn Tri Hạ kéo tóc để bớt đau.
Nguyễn Hương Thảo kêu lên: “Mày điên rồi, mày dám làm thế này với tao!”
Nguyễn Tri Hạ cười lạnh lùng, đưa một tay lên rồi hướng về mặt cô ta.
Bốp!
Tiếng cái tát vang lên lanh lảnh, không chỉ một mà những ba bốn cái.
“Mày….tao, Tiêu Giai Kỳ….bỏ ra….”
Mặt Nguyễn Hương Thảo sưng cả lên, cô ta không dám tin vào mắt mình và nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ, trong ánh mắt là sự sợ hãi, cô ta líu cả lưỡi lại không nói nên lời.
Nguyễn Tri Hạ khẽ cười: “Mấy cái tát đó là dành cho cô, cô còn muốn dùng Tiêu Giai Kỳ để uy hϊếp tôi? Tùy cô có gϊếŧ chết bà ta cũng được.”
Tuy miệng thì nói thế nhưng cô biết, cô không thể nhẫn tâm như vậy với Tiêu Giai Kỳ.
Nếu cô nhẫn tâm như vậy thì khi trước sau khi bị ép gả và nhà họ Tư cô đã báo thù bọn họ rồi.
Thế nhưng, cô không phải là người như thế, nếu không phải sau đó bọn họ lợi dụng cô, vu khống cô thì cô thực sự đã không nghĩ tới việc báo thù bọn họ.
“Sau này tốt nhất là nên an phận một chút, mọi người sẽ đều bình an vô sự.” Nguyễn Tri Hạ bỏ tóc của Nguyễn Hương Thảo ra, cô đứng lên, đưa chân bước qua trước mặt Nguyễn Hương Thảo và đi ra ngoài.
Nguyễn Hương Thảo bò dậy từ trên mặt đất, khuôn mặt sưng vù lên, hai mắt đỏ ngầu đầy tức giận.
Nguyễn Tri Hạ! Tất cả những gì hôm nay tao phải nhận tao nhất định sẽ bắt mày phải trả giá!
…………….
Sau khi trừng trị Nguyễn Hương Thảo, trong lòng Nguyễn Tri Hạ cũng không hề cảm thấy vui vẻ.
Dù sao thì Nguyễn Hương Thảo cũng có quan hệ ruột thịt với cô, trong cơ thể của cả hai chảy chung một dòng máu, thế nhưng ngay từ đầu bọn họ đã chỉ có thể là kẻ thù của nhau.
Tâm trạng cô không được tốt vì thế mà buổi phỏng vấn buổi chiều cũng không được thuận lợi.
Trên đường quay về, cô lại nhận được cuộc gọi của Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ liền hỏi luôn: “Nguyễn Tri Hạ, có phải cậu nhận được giấy mời phỏng vấn của truyền thông Thịnh Hải?”
“Sao cậu biết?” Nguyễn Tri Hạ hỏi với vẻ ngạc nhiên.
Cô nghĩ tới việc Thẩm Lệ có quen biết với Cố Tri Dân, nhưng chắc không phải Cố Tri Dân nói cho Thẩm Lệ biết chứ?
Theo lý mà nói, Cố Tri Dân là một ông chủ lớn như vậy, sao có thể quản chuyện vặt này chứ.
“Không cần biết sao tớ biết, sao một công ty lớn như thế gửi giấy mời phỏng vấn cho cậu mà cậu lại không đi, cậu ngốc đấy à!”
Nguyễn Tri Hạ nói: “Lúc trước người của Thịnh Hải cũng tới tìm tớ, chẳng phải cậu còn chưa ký hợp đồng với bọn họ à?”
Thẩm Lệ im lặng hồi lâu: “Chẳng qua là tớ nhìn Cố Tri Dân không thuận mắt, cậu cũng có thù gì với hắn đâu mà không đi.”