Chương 30

Chiêu này của Nguyễn Hương Thảo quả thật rất độc, trực tiếp hướng sự chú ý của nhà họ Nguyễn lên người Nguyễn Tri Hạ. khiến cho người nhà họ Nguyễn xử lý Nguyễn Tri Hạ, cứ như vậy, sự chú ý của cô ta trong nhà họ Nguyễn cũng giảm đi , có thể không chút áp lực nào mà ở bên Thẩm Sơ Hoàng rồi.

Nguyễn Hương Thảo như lơ đãng vén tóc bên tai lên, một vết màu hồng hiện lên trên cần cổ trắng nõn: “Chỉ cần làm được chuyện này, tôi sẽ không làm khó Tiêu Giai Kỳ nữa.”

Nguyễn Tri Hạ dù chưa làm cũng biết nó là thế nào.

Vết màu hồng trên cổ của Nguyễn Hương Thảo này chính là dấu hôn.

Đây là khoe khoang với cô sao?

Nguyễn Tri Hạ bưng cốc nước lên uống một ngụm, trong lòng thật sự có chút buồn bực.

Cô buồn không phải là Thẩm Sơ Hoàng ở bên Nguyễn Hương Thảo, cái khiến cô buồn chính là người đàn ông cô yêu thầm nhiều năm cũng chỉ có như vậy mà thôi.

“Nhưng mà, nhà họ Nguyễn sẽ không đồng ý cho em ly hôn với Tư Mộ Hàn…” Cho dù muốn ly hôn, cũng chỉ có thể là Tư Mộ Hàn đề nghị.

“Đó là chuyện của cô, tôi khuyên cô, tốt nhất là nên nghe lời như con chó vậy, nếu không đến lúc đó tôi sẽ cho cô và mẹ cô không có một ngày vui vẻ.”

Nguyễn Hương Thảo thật sự không đủ nhẫn nại để nói nhiều với Nguyễn Tri Hạ, lấy gương ra tô lại son rồi rồi rút điện thoại ra nói một tiếng dịu dàng: “Sử Hành.”

Khuôn mặt Nguyễn Tri Hạ cứng đờ lại.

Phản ứng của cô thật sự khiến Nguyễn Hương Thảo hài lòng.



Tuy rằng Nguyễn Tri Hạ cũng không có sức uy hϊếp đối với cô ta nhưng cô ta nhìn Nguyễn Tri Hạ như chó rơi xuống nước đáng thương như vậy vẫn sẽ có cảm giác đạt được thành tựu.

Xuyên qua cửa kính, Nguyễn Tri Hạ nhìn thấy Nguyễn Hương Thảo lái ô tô đi khỏi rồi mới quay đầu nhìn bàn ăn phía sau.

Người đàn ông không nói gì chỉ lắc lắc chiếc điện thoại trên tay, Nguyễn Tri Hạ cúi đầu, trên điện thoại báo có tin nhắn.

“Chút nữa tôi sẽ gửi cho cô video clip.”

Nguyễn Tri Hạ trả lời: “Cảm ơn.”

Đặt điện thoại xuống, cô từ từ ăn phần cơm đã nguội lạnh.

Cô thật sự không biết vì sao Nguyễn Hương Thảo lại biến thành như vậy, hồi nhỏ cô thật sự thích Nguyễn Hương Thảo.

Nguyễn Hương Thảo có khuôn mặt xinh đẹp, đứa bé nào cũng thích những chị gái xinh đẹp cho nên cô luôn đi theo sau Nguyễn Hương Thảo.

Nhưng mà, Nguyễn Hương Thảo này dường như không có trái tim.

Tiêu Giai Kỳ móc tim móc phổi đối xử tốt với cô ta hai mươi mấy năm qua, Nguyễn Hương Thảo còn có thể mắng bà ti tiện huống chi là Nguyễn Tri Hạ vốn không vừa mắt cô ta chứ?

Cô cho rằng Nguyễn Hương Thảo có một chút cảm tình với Tiêu Giai Kỳ, nhưng…



Trong lòng Nguyễn Tri Hạ có chút buồn, đồ ăn lạnh rồi cũng không ngon, cô dứt khoát đứng lên rời khỏi đó.

Tư Mộ Hàn ngồi ghế dãy bên kia đứng dậy, chặn lấy tên phóng viên kia.

Phóng viên thấy Tư Mộ Hàn cao lớn phi phàm, liền thấy cảnh giác: “Anh làm gì vậy?”

“Cho tôi xem.” Tư Mộ Hàn nhìn vào khuôn mặt đã được che đi của hắn, giọng nói lạnh lùng.

“Tôi không hiểu anh đang nói gì.” Đây là tin tức hắn chụp được, mai phải đăng lên trang đầu, đương nhiên không thể cho người khác xem.

“Thật sao? Anh có tin tôi có thể khiến anh không thể làm việc được ở thành phố Hà Dương này thậm chí là cả làng giải trí nữa không?” Biểu cảm kia của Tư Mộ Hàn không thay đổi, giọng nói bình tĩnh không cảm xúc.

Tên phóng viên này phát hiện, người đàn ông trước mắt này không chỉ có diện mạo anh tuấn lạnh lùng, bộ quần áo trên người cũng là hàng cao cấp, vừa nhìn biết ngay là người giàu có, cái càng rõ rệt hơn chính là trên người anh ta tỏa ra sự áp bách, khiến cho người khác phải thuần phục.

Hắn hoàn toàn không nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của Tư Mộ Hàn vì thế liền đưa video cho Tư Mộ Hàn xem.

Âm thanh và hình ảnh đều rất rõ ràng, anh nghe không sót một câu cuộc đối thoại của hai người phụ nữ.

Nguyễn Tri Hạ ra khỏi nhà hàng liền nhận được điện thoại của Thẩm Lệ.

“Mau tới đây, chiếc ô tô màu đỏ đỗ bên đường ấy.” Thẩm Lệ chỉ nói vậy rồi cúp máy.

Nguyễn Tri Hạ ngẩng đầu lên liền nhìn thấy chiếc ô tô màu đỏ đỗ ở phía đối diện, lúc cô nhìn qua chiếc ô tô đó còn bấm còi kêu lên hai tiếng.