Buổi tối, Tư Mộ Hàn tan làm về nhà, thì phát hiện ra Nguyễn Tri Hạ không chỉ đã ở nhà, lại còn làm xong cơm rồi.
Bình thường anh tan tầm về nhà thì Nguyễn Tri Hạ cũng mới về, hôm nay thế nào sẽ về sớm như vậy?
Khi anh đến cửa phòng bếp, vừa lúc thấy Nguyễn Tri Hạ tay đeo găng tay chống nóng bưng một bát canh to đi ra.
Nguyễn Tri Hạ thấy Tư Mộ Hàn, nhíu mày: “Tư Gia Thành, anh nhanh tránh ra.”
Tư Mộ Hàn lại không tránh, mà lại bỏ áo vest khoác trên tay vắt lên cánh tay của Nguyễn Tri Hạ xong giơ tay qua đỡ lấy canh trên tay cô.
Nguyễn Tri Hạ thấy anh tay không bưng canh, không nhịn được nhắc nhở: “Này, bát này nóng lắm đấy!”
Vẻ mặt Tư Mộ Hàn điềm nhiên như không bưng canh đặt lên bàn ăn.
Nguyễn Tri Hạ: “. . .” Người đàn ông này chắc chắn được làm bằng sắt.
Khi hai người xuống ăn cơm, Tư Mộ Hàn giả vờ lơ đễnh hỏi một câu: “Sao hôm nay về sớm vậy?”
Nguyễn Tri Hạ múc cho mình một bát canh, nghiêng đầu nhìn anh: “Tôi có nhất thiết phải báo cáo với anh không?”
Tư Mộ Hàn tức đến bật cười: “Nhanh mồm nhanh miệng!”
Mà anh lại còn trong thân phận của “Tư Gia Thành” thì lại không thể trừng trị cô.
“Cảm ơn quá khen.” Nguyễn Tri Hạ cảm thấy kinh nghiệm mình tổng kết ra không sai, chỉ cần cô không tỏ ra yếu thế, thì “Tư Gia Thành” không làm gì cô được.
Tư Mộ Hàn hơi híp mắt, nhìn chằm chằm Nguyễn Tri Hạ.
Con ngươi anh kiêu căng bá đạo, ngay cả khi nhìn chằm chằm người khác, trong ánh mắt cũng mang theo chút khí thế khác người.
Nguyễn Tri Hạ bị anh ta nhìn đến cả người không được tự nhiên, vừa định nói thì nghe thấy Tư Mộ Hàn thong thả lên tiếng: “Nguyễn Tri Hạ, tôi chính là Tư Mộ Hàn.”
Nguyễn Tri Hạ: “? ? ? ?”
Nhà ăn rơi vào tĩnh lặng, hai người đối diện cách nhau một cái bàn ăn, vẻ mặt đều rất nghiêm túc.
Nguyễn Tri Hạ tay cầm đũa chặt một chút, giọng nói ra hơi khàn khàn: “Đây là chiêu trò mới anh định dùng chọc tôi à?”
Ánh mắt Tư Mộ Hàn khóa chặt trên người cô, không bỏ xót bất cứ tý chút biểu cảm gì trên mặt cô, nhìn cẩn thận mà chăm chú.
Khi anh nhìn Nguyễn Tri Hạ, Nguyễn Tri Hạ cũng đang nhìn anh, hai người trầm lặng nhìn nhau, giống như một cuộc so đấu không tiếng động.
Cuối cùng vẫn là Hạ Diêp Chi chuyển tầm nhìn đi trước.
“Tư Gia Thành” chính là Tư Mộ Hàn?
Nghĩ thế nào cũng thấy chuyện này thật vô lý.
Tư Mộ Hàn nhìn biểu cảm không ngừng thay đổi trên mặt cô, trong lòng cũng biết rõ, anh đột nhiên nói như vậy thì quá đột ngột.
Anh thu lại ánh mắt, ung dung uống một miếng nước xong mới thong thả nói: “Nếu tôi nói không phải, chẳng lẽ cô sẽ tin sao?”
Nguyễn Tri Hạ nghe ra giọng điệu đùa cợt của anh , trong lòng nhẹ nhõm: “Đương nhiên là không, anh thật là cho rằng tôi dễ bị lừa thế hả?”
Tư Mộ Hàn nhàn nhạt nói: “Không.”
Anh không hề cho rằng cô dễ bị lừa, nhưng là cô vốn dĩ dễ bị lừa mà.
Ăn xong cơm quay về phòng, Nguyễn Tri Hạ vẫn còn đang nghĩ chuyện “Tư Gia Thành” nói.
Cô ở chung với “Tư Gia Thành” cũng không lâu, nhưng bản chất hung hăng kiêu ngạo của anh tuyệt đối không có ai có thể bắt anh ta đi cưới một người phụ nữ mà không thích.
Bất kể lúc ban đầu, là cô hay Nguyễn Hương Thảo gả đến đây, bọn họ đều có thể tra rõ được các cô.
Cô khi ấy “vừa xấu vừa đần”, còn Hà Hương Thảo thì cuộc sống cá nhân hỗn loạn, trốn học như cơm bữa, cả hai đều chẳng coi là xứng đôi gì.