Chí Thần và Trâm Anh đính hôn căn bản không kí©h thí©ɧ đến cô . Người thật sự kí©h thí©ɧ là Tô Hồng Yên . Chẳng trách trong khoảng thời gian này , Chí Thần luôn thờ ơ lạnh nhạt đối với Trâm Anh , ngay cả rủ nhau đi chơi cũng lười đi . Đó là anh vì biết Tô Hồng Yên đã trở lại .
“ Mình đang ở đâu ? Mình nên làm gì bây giờ ? ”
Thư Nhiễm cầm tóc , thống khổ nói lẩm bẩm . Dù sao Trâm Anh và Chí Thần cũng đã đính hôn . Hôn ước thì lúc nào cũng có thể hủy bỏ . Nhưng cô thì không được , cô là ký hợp đồng hôn nhân với anh . Nếu phải hủy bỏ hợp đồng , cô nhất định phải bồi thường hai mốt tỷ kia , cô căn bản không có nhiều tiền như vậy .
Tuy Tần thị đã vượt qua thời kỳ khủng hoảng , đang trong trạng thái ổn định phát triển , nhưng căn bản không có lợi nhuận . Càng nghĩ trong lòng lại càng loạn , trái tim lại càng đập mạnh . Cô cảm nhận được rõ ràng trái tim đang co rút đau đớn , không phải ảo giác mà là đau thật sự .
Cô bám cửa đứng lên , bước chân lảo đảo đi đến tủ bên cạnh đầu giường , kéo ngăn tủ rồi lấy một lọ thuốc từ bên trong ra , cho viên thuốc vào miệng nuốt xuống . Cả quá trình mặt cô đều không hề thay đổi . Vị đắng lan tràn trong miệng nhưng cô không hề nhăn mặt . Thuốc đắng nhưng làm sao bằng đau khổ trong lòng .
Lúc này điện thoại đặt trên giường vang lên . Sau khi Thư Nhiễm nhìn thoáng qua tên người gọi liền thay đổi sắc mặt , nở một nụ cười nghe điện thoại :
“ Cận Phong ”
“ Thư Nhiễm , em khóc à ? ”
Hà Cận Phong lập tức nhận ra giọng của cô không thích hợp , nghe như bị mất tiếng .
“ Nghĩ đến chú Dương sắp nên trong lòng hơi buồn ”
Thư Nhiễm hít vào một hơi , nhẹ nhàng trả lời . Cũng không định nói ra nguyên nhân thật sự khiến mình khóc với anh ta .
“ Anh quên mất chú Dương sắp phải ra nước ngoài . Khi nào thì chú ấy bay , hay là anh đi tiễn với em ? ”
“ Mười hai giờ trưa nay sẽ bay , mình em đi cũng được . Anh không bận sao ? ”
Cô nhìn thoáng qua đồng hồ trên tủ đầu giường Lúc này chắc anh ta đang ở bệnh viện .
“ Không bận . Thật ra anh muốn hỏi xem khi nào thì em có thời gian đến bệnh viện khám lại . ”
Đầu bên kia điện thoại , Cận Phong rất nhàn nhã xoay bút . Thư Nhiễm suy nghĩ một chút về lịch trình của mình :
“ Vậy buổi chiều đi , em tiễn chú Dương xong sẽ tới bệnh viện tìm anh ”
Ngày mai cô không thời gian , cô chuẩn bị tới đại học một chuyến để lấy giấy chứng nhận tốt nghiệp .
“ Có cần anh tới đó đón em không ? ”
Cận Phong vừa giúp Thư Nhiễm đăng ký lịch khám vừa hỏi cô . Cô ngồi trên giường từ chối :
“ Em có thể tự gọi xe tới . ”
Sân bay cũng không phải xa bệnh viện lắm .
“ Được rồi , vậy lúc nào tới bệnh viện thì gọi điện thoại cho anh ”
“ Ừ ” cô gật đầu .
Cô đanh định tắt điện thoại , đột nhiên nghe Cận Phong vội vàng địa kêu một câu :
“ Từ từ đã . ”
“ Còn có chuyện gì sao ? ”
“ Hôm qua anh gọi điện thoại cho em , sao em lại tắt máy ? ”
Hà Cận Phong tháo kính xuống , giọng mang theo vài phần nghi hoặc . Thư Nhiễm vẻ mặt mờ mịt :
“ Anh gọi điện thoại cho em á ? Từ từ ,để em xem lại ”
Cô rời khỏi trò chuyện , ấn mở ghi chép cuộc trò chuyện , quả nhiên hiện người đầu tiên gọi chính là Cận Phong , đã bị từ chối cuộc gọi . Cô không nhớ rõ mình có từ chối cuộc gọi của anh ta hay không . Hơn nữa anh ta nói tắt máy , đây cũng là sự thật . Điện thoại của cô sau khi tỉnh lại mới khởi động máy .
Trong lòng cô đã hiểu . Người dám động vào điện thoại của cô chỉ có một . Đó là Hà Chí Thần !
“ Em xin lỗi , Cận Phong . Hôm qua lúc ở công ty có cuộc họp nên em tắt máy , vốn định tối nay quay về gọi điện thoại cho anh nhưng lại quên mất ”
Ánh mắt cô xoay chuyển xung quanh , có chút chột dạ nói . Sau khi nói xong , cô liền cảm thấy hối hận . Cận Phong là bác sĩ tâm lý , sao có thể giấu anh ta được . Quả nhiên , Cận Phong ha ha , thanh âm ôn nhu :
“ Là tổng giám đốc Hà đúng không ? ”
Lông mày cô giãn ra :
“ Đúng vậy , là anh ấy ”
“ Hôm qua anh cũng đã đoán được . Được rồi Thư Nhiễm , không nói nữa , chỗ anh có người bệnh ”
“ Được , vậy anh làm việc đi . ”
Thư Nhiễm tắt điện thoại đi vào phòng tắm rửa mặt , trang điểm nhã nhắn che khoát hoàn toàn vẻ tiều tụy ở phía sau , rồi thay đổi quần áo sau đó ra phòng .
Phòng khách .
Chí Thần ngồi trên sô pha , trên đùi đặt một cái máy tính , ngón tay thon dài của anh đang không ngừng gõ trên bàn phím , động tác giống đánh đàn dương cầm , vừa tao nhã vừa đẹp . Tô Hồng Yên ngồi yên lặng bên cạnh anh , thật sự rất gần , mắt đang nhìn màn hình máy tính .
Nhìn thấy một màn này , ánh mắt Thư Nhiễm tối sầm lại . Nam đẹp trai , nữ xinh đẹp , gia thế lại tương đương . Thật sự là nhìn thế nào cũng rất xứng đôi . Cô kéo khóe miệng , bước chân nhẹ nhàng , định lặng lẽ rời đi , không quấy rầy đến bọn họ . Nhưng vẫn bị anh phát hiện .
“ Cô đi đâu vậy ? ”
Tầm mắt Chí Thần trong trẻo nhưng lạnh lùng dừng ở trên người cô . Cô trang điểm , thay quần áo , vừa thấy đã nhìn ra là chuẩn bị ra ngoài .
“ Hôm nay chú Dương ra nước ngoài , tôi tới sân bay tiễn chú ấy ? ”
Môi cô khẽ nhúc nhích , thản nhiên trả lời .
“ Để tôi bảo Bảo Quốc đưa cô đi ”
“ Không cần , tôi tự gọi xe đi là được . Bên ngoài khu biệt thự có thể gọi được xe , cũng tiện . ”
Nói xong , Thư Nhiễm bước chân đi ra cửa . Từ đầu đến cuối , cô không thèm liếc mắt nhìn anh một cái .Việc anh coi cô như người thế thân , cô vẫn không thể chấp nhận được . ít nhất hiện tại cô tạm thời không chấp nhận được . Có lẽ sau khi cô đi ra ngoài một chuyến , trở về sẽ nghĩ thông suốt hơn .
Thư Nhiễm thay giày , mở cửa đi ra ngoài . Nghe thấy tiếng đóng cửa , ánh mắt anh lập tức có vài phần thâm trầm , quanh thân tản ra hơi thở lạnh lẻo . Người phụ nữ này thật là to gan , ngay cả anh dám đùa giỡn .
“ Chí Thần , cô Thư Nhiễm làm sao vậy ? Cô ấy giống như có chút không vui ”
Tô Hồng Yên lôi kéo tay anh . Chí Thần đem ánh mắt từ cửa thu về , mặt nghiêm túc nhìn cô ấy :
“ Lúc trước ở nhà ăn , em đã nói gì với cô ấy ? ”
Anh nhớ không lầm sau khi Thư Nhiễm rời khỏi nhà ăn liền trở nên không bình thường .
" Em không nói gì cả , em chỉ nói em và anh là thanh mai trúc mã , quan hệ rất tốt lắm . Không tin anh đi hỏi cô ấy đi . ”
Tô Hồng Yên nói lẩm bầm , tay lại âm thầm đưa ra sau lưng , lấy lắc tay con thỏ trên cổ tay xuống .
Chí Thần sờ đầu cô ấy , vừa rồi còn lạnh lùng , bây giờ vẻ mặt đã trở nên dịu dàng hơn vài phần :
“ Không phải anh không tin em . Người anh có thể tin tưởng cũng chỉ có em . ”
Bốn năm nay , nếu không có cô ấy làm bạn , anh thật sự không biết mình sẽ biến thành bộ dáng gì nữa .
“ Em chỉ biết Chí Thần đối xử với em tốt nhất ”
Tô Hồng Yên dựa đầu vào vai anh , má đỏ bừng . Chí Thần cũng chiều chuộng mặc cho cô ấy dựa , không có ngăn cản .
“ Sao hôm nay em lạ mặc đồ màu trắng ? Không phải em luôn thích quần áo màu đỏ nhất sao ? ”
Lúc này anh mới chú ý tới Tô Hồng Yên mặc khác bình thường . Tô Hồng Yên đứng lên , làm trò xoay một vòng trước mặt anh :
“ Ngẫu nhiên cũng muốn thay đổi phong cách một chút . Chí Thần , anh cảm thấy em mặc màu này có đẹp không ? ”
Chí Thần đánh giá một vòng từ trên xuống dưới , thản nhiên nói :
“ Màu đỏ thích hợp với em hơn ”
Loại đơn giản này thích hợp với Thư Nhiễm hơn .
“ Biết ngay anh sẽ nói như vậy nên em không trông cậy chờ anh khen em . Em vào nhà vệ sinh trước ."
Tô Hồng Yên nói rồi đi vào phòng tắm . Lúc này , quản gia cầm một thùng đồ nhỏ đi vào .
“ Cậu chủ , đây là chuyển phát nhanh của cô Thư Nhiễm ”
Thư Nhiễm có chuyển phát nhanh ? Anh đang nhìn máy tính liền ngẩng đầu lên :
“ Ai gửi ? ”
“ Không biết , chỗ người gửi để trống nên không biết là ai gửi , chỉ nói có người gửi đồ cho cô ấy ”
“ Đưa cho tôi . ”
Chí Thần đưa tay nhận thùng đồ , quả nhiên không có tên người gửi , chỉ có chỗ người nhận viết Tần Thư Nhiễm , địa chỉ là biệt thự của anh .
Người biết cô ở nhà anh không nhiều , chỉ có mấy người . Vậy rốt cuộc là ai gửi ? Ngay cả tên cũng không viết , là trò đùa hay là ...
Chí Thần nghĩ một lát , vẫn quyết định mở thùng ra , mở ra vừa thấy liền nhíu mày .
“ Là anh ta . ”