Chương 467: Tôi chờ anh tới cưới tôi, được không

Còn nữa…

Trên giường trao đổi như nào vậy?

Hai người lăn qua lăn lại, cùng làm những gì?

Cô càng nghĩ càng loạn, tâm loạn như ma.

Cuối cùng cô buồn bực nằm trong ổ chăn.

Không được nghĩ tiếp nữa, thật là mất mặt chết đi được, còn chưa kết hôn, đã nghĩ chuyện ở phương diện kia rồi, thật là không biết ngượng! Nếu Cố Gia Huy mà biết mình đang suy nghĩ da^ʍ tà, chắc chắn sẽ cười mình!

Cô vỗ vỗ mặt, để cho mình tỉnh táo lại.

Đợi khoảng hai mươi phút, cô nghe thấy Cố Gia Huy gọi mình vào.

Bên trong hơi nước dày đặc, nhiệt độ cũng rất cao, khó khăn lắm cô mới hạ nhiệt thì giờ đảo mắt cái lại tăng rồi.

Cô đỡ anh từ trong bồn tắm lên, nhưng cô quên giẫm lên đệm chống trượt, trượt chân một cái, một chân không thể chống đỡ được thế là cắm đầu vào bồn tắm.

Cô đè lên người Cố Gia Huy, cánh tay anh đập vào thành bồn tắm, cô cũng có thể nghe được một tiếng kêu ngắn, xem ra là cực đau, nhưng anh đang cố nhịn.

Trong lòng cô run lên, cô tay chân luống cuống vội vàng trèo ra khỏi bồn tắm, nhưng lại bị anh ngăn lại.

“Vào thì cũng đã vào rồi, dứt khoát tắm luôn đi, người ướt hết rồi.”

“Anh… anh không sao chứ?”

“Không có gì đáng ngại, lát nữa ra ngoài bôi thuốc là được.”

“Tôi… tôi xem xem.”

“Đừng xem nữa, em cởϊ qυầи áo ra tắm đi, chúng ta đã coi như là chính thức tắm uyên ương một lần.”

Anh tránh nặng tìm nhẹ, trêu ghẹo.

Cánh tay đập vào thành bồn tắm, hình như đè đến kinh mạch, đau xong là chết lặng, có chút không dùng được sức, và đang dần dịu đi.

Phỏng chừng là đã tụ máu một mảnh rồi, nếu cô nhóc này mà nhìn thấy, sẽ lại trách tự trách mình tay chân vụng về, sẽ buồn bã.

Sao anh nỡ chứ?

Anh biết chắc chắn là đã bị thương rồi, nhưng lại không muốn để cô lo lắng.

Cô ngoan ngoãn cởϊ qυầи áo ra, Cố Gia Huy lại xả thêm một ít nước ấm.

Bồn tắm rất lớn, hai người nằm xuống còn dư chỗ.

Bọn họ đều khỏa thân, tứ chi khó tránh khỏi sẽ chạm vào nhau.

Trên mặt nước có bọt tắm, che đi một ít cảnh xuân, làm cho cô cũng không quá xấu hổ.

“Tôi xoa bóp cho anh nhé?”

Cô yếu ớt nói.

“Tôi nói rồi, không sao mà.”

“Anh chỉ biết an ủi tôi… sao anh không bao giờ mắng tôi, tôi thường xuyên làm hỏng việc…”

“Mắng em làm gì? Bà xã cưới về là để thương, đâu phải là để xả giận. Huống hồ cũng không phải là em cố ý, so đo với em cái gì, như thế há chẳng phải có vẻ tôi rất không độ lượng à?”

“Tại sao luôn mồm ngụy biện?”

“Nếu cưng chiều bà xã là ngụy biện, thì tôi phải tiến hành cái ngụy biện này đến cùng. Em đừng để trong lòng, chút đau này không là gì, qua vài hôm là khỏi thôi. Lần sau em phải chú ý hơn, cơ thể nhỏ nhắn này của em té ngã chỗ nào là tôi sẽ đau lòng đấy.”

“Cố Gia Huy… cảm ơn anh đã đối xử tốt với tôi như vậy.”

Hứa Minh Tâm vươn người sang, ôm chặt lấy anh.

Anh bất ngờ không kịp phòng bị, cơ thể cứng ngắc trong một chớp mắt.

Cái ôm thẳng thắn chân thành… đây chắc chắn là lần đầu tiên từ trước đến nay.

Cơ thể cô mềm mại, ấm áp, cánh tay trắng nõn quàng ở chỗ cổ, ôm mình thật chặt.

Anh cứng ngắc một cái, thậm chí anh còn cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, bụng nhỏ tỏa ra tà hỏa.

Cuối cùng ngón tay anh rung động, trở tay ôm chặt lấy cô.

Sẽ có những phản ứng sinh lý bình thường, nhưng lại không có bất cứ tà niệm nào.

Du͙© vọиɠ…

Giờ phút này trở nên rất phẳng lặng.

Anh ôm cô, anh cũng cảm thaasy mình đã rất hạnh phúc, rất thỏa mãn rồi.

Cứ ôm chặt như thế này, chân thực cảm nhận được sự tồn tại của cô, cảm giác này thật tốt.

“Hứa Minh Tâm, tôi yêu em.”

Anh vùi mặt vào hõm vai cô, cắn nhẹ một cái, rồi bật ra sáu chữ sâu lắng này.

Cô nhếch môi cười, cô nói: “Anh Cố, tôi đồng ý cưới anh. Tôi chờ anh tới cưới tôi, được không?”

“Được.”

Anh gật đầu thật mạnh, một chữ ngắn ngủi, nhưng lại là sự hứa hẹn cả đời.

Cô Hứa.

Cô cũng nguyện ý cưới cô.

Đời này chỉ muốn cưới một mình cô.

Dốt hết tất cả.

Dâng toàn bộ thế giới của tôi vào lòng bàn tay của em.



Mấy hôm nay, Cố Gia Huy đều không đi tập đoàn, anh toàn ở nhà giải quyết công việc.

Rõ ràng là không có ai nói tin tức này, nhưng nó không chân mà chạy, bên ngoài đã xôn xao bàn tán đến nỗi nói chuyện vô căn cứ.

Sau khi Ngôn Dương biết được tin, ông ta vội vàng chạy tới.

Hai người ở trong thư phòng, câu đầu tiên Ngôn Dương mở miệng nói chính là: “Hai chân cậu tàn tật thật, hay là giả?”

“Anh nghĩ sao?”

Cố Gia Huy thản nhiên nhướng mày.

Ngôn Dương nghe vậy thì nhìn kỹ rất lâu, ông ta có hơi nhìn không ra.

“Tàn tật thật rồi à?”

“Hiện tại không thể quyết định, hai chân vẫn có tri giác, có khả năng phục hồi, nhưng bác sĩ nói cơ hội chỉ có năm mươi năm mươi. Trừ chú An và Khương Tuấn ra, không có bất kỳ ai khác biết được thông tin này.”

“Kể cả Hứa Minh Tâm à?”

Anh khẽ nhíu mày, anh nói: “Anh muốn làm cái gì?” “Thứ nhất, không muốn để cô ấy ôm hy vọng, nhưng lại biến thành tuyệt vọng. Thứ hai, tôi cần làm lơ là một số gián điệp, để cho họ tưởng hai chân tôi tàn tật thật, và không khác gì phế nhân. Tôi cố tình đóng cửa không ra ngoài, để cho bọn họ nghĩ tôi không gượng dậy được rồi lơ là, và cũng có thể nhìn ra Kinh Đô có bao nhiêu người có tâm tư

như hổ rình mồi với Cố Thị, J.C.”

“Vả lại, mục đích của tôi không chỉ có vậy, tôi muốn thăm dò Caitlin.”

“Nói như thế nào?”

Ngôn Dương thấy hứng thú rồi, ông ta không nhịn được truy hỏi: “Lucia luôn miệng nói rằng cô ta không có liên quan đến cái chết của anh hai, kết quả điều tra của tôi cũng lờ mờ khó rõ đầu đuôi. Tôi không thể vì thế mà giận cá chém thớt lên Caitlin, danh không chính ngôn không thuận. Mà hiện tại tôi cũng không có năng lực đủ lớn và gia tộc to như vậy để đối kháng. Tôi đã tìm được tài liệu của hacker năm đó, đúng là có

đi cùng một chiếc thuyền với chúng tôi. Tôi muốn che dấu tai mắt người khác điều tra người này, tôi vẫn cần sự giúp đỡ của anh.”

“Hacker này tên là gì?”

“Biệt danh K.”

“K ư?” Ngôn Dương gật đầu: “Chuyện này cậu giao cho tôi đi, Ảnh Tử ở Manleton cũng có cố gắng của mình, làm bất kỳ việc gì cũng rất bí mật. Nhưng… chiếc du thuyền kia năm đó thương vong nặng nề, cậu xác định anh ta chưa chết à?” “Không, Lucia có một người anh, cũng là người nắm quyền của Caitlin, tên là Lance. Anh ta cũng đang điều tra cái này, sở dĩ tôi chọn đặt công ty chi nhánh ở Manleton, cũng là để dò xét nhất cử nhất động của Caitlin. Anh ta đang điều tra người này, gia tộc Caitlin to lớn, nhưng nội đấu vô cùng

nghiêm trọng, cái này thì trước mắt tôi vẫn không thể tra được cụ thể nội đấu ra sao.”

“Lance muốn dựa vào tiền số bitcoin đẻ thu được một số lượng lớn tiền của, cho nên anh ta đặt mục tiêu lên người hacker năm đó. Vả lại gần đây Khương Tuấn điều tra được, Kinh Đô có một số lực lượng thần bí đi vào, nếu tôi đoán không sai thì là người của Caitlin, Lance đang đánh chủ ý lên tôi.”

“Tại sao anh ta lại đánh chủ ý lên cậu, chắc không phải là cậu cũng biết điều khiển tiền ảo đấy chứ?” Ngôn Dương nhíu mày noi.

Loại tiền này toàn cầu phát hành có hạn, có một số hacker cao cấp đã lấy trộm cái này để làm giàu.

Bởi vì mỗi một đồng tiền có thể đổi được một số lượng lớn tiền thật, chỉ cần xử lý tốt, thì có thể tay không che mắt sóc, làm cho người ta giàu đột ngột trong một đêm, cũng có thể hóa thành hư ảo trong chớp mắt. Cái này giống như một canh bạc khổng lồ.