Chương 42: Điều tra

Chín giờ sáng, Kiều Hạ Linh ngồi ở tầng cao nhất trên quán cà phê Moni, thảnh thơi ngắm nhìn thành phố nhộn nhịp được thu nhỏ bên dưới, cầm thìa khuấy nhẹ cốc cà phê, ánh mắt đảo quanh như đang lẩn tránh tầm mắt của ai đó.

Lạc Linh hậm hực cầm điện thoại chơi game, liếc nhìn bạn tốt, mắt như sắp phun lửa đến nơi, tức giận hỏi:

“Lần thứ mấy rồi?”

Kiều Hạ Linh giơ tay, đếm đếm, một bàn không đủ, sau đó là hai, thấy sắc mắt bạn tốt ngày càng trầm xuống, sắp đen thành cái đít nồi mới cười nhẹ, xấu hổ gãi gãi, giơ lên ba ngón tay ra hiệu.

Sắc mặt của Lạc Linh lúc này mới tốt hơn một chút, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không đúng chỗ nào, tức giận đập bàn, chỉ hận rèn sắt không thành thép uốn Kiều Hạ Linh về khuôn khổ:

“Cậu đấy! Lúc đầu nói cái gì? Chỉ là tai nạn? Con mẹ nó, hai người lên giường ba lần thì cả ba lần đều do ngoài ý muốn à?”

Kiều Hạ Linh vội vã lắc đầu, thành thật khai báo: “Hai lần đầu là tai nạn, lần cuối cùng... Khụ... Là mình tình nguyện...”

Rắc...

Ly cà phê trên tay của Lạc Linh mắt thường nhìn thấy đang có dấu hiệu nứt ra, ánh mắt sắc lẹm như dao thi nhau chạy đến như thể muốn bổ đầu Kiều Hạ Linh ra xem bên trong đó có thứ gì.

Đi mẹ nó chứ chủ động, tức chết cô rồi!

“Chia tay... Ngay lập tức chia tay cho tớ...” Lạc Linh kiên quyết, hai mắt muốn nứt ra, cầm lấy tay của Kiều Hạ Linh kích động yêu cầu.

Nhất định không thể để tên Cố Thịnh đó tiếp tục dạy hư bé đáng yêu của cô. Ba tháng, đúng con mẹ nó mới có ba tháng đã dụ được bạn tốt tình nguyện lên giường, vậy nếu còn tiếp tục thì Linh Linh sẽ bị mê hoặc đến mức nào nữa chứ? Nghĩ đến thôi đã thấy sôi máu rồi, biết vậy trước đó đã không đồng ý đề nghị vô lý toét của tên Cố Thịnh lòng muông dạ thú kia, để rồi giờ có hói đến rụng tóc đầu cũng hối không kịp.

Phải ngăn cản bằng bất kỳ giá nào, không thể tiếp tục để hai người ở bên nhau nữa.

Kiều Hạ Linh nhìn Lạc Linh như đang lâm đại địch, đáy lòng toát ra dòng nước ấm áp chạy dọc cơ thể, sự quan tâm thế này, dù có hưởng thụ bao nhiêu lần vẫn không thấy đủ.



“Được rồi, cậu đừng giận nữa có được không? Tớ biết phải làm gì mà.” Kiều Hạ Linh chớp chớp mắt, lộ ra vẻ mặt đáng thương, kiên quyết cam kết.

Lạc Linh không nói gì, hừ lạnh quay đầu đi, không thèm mở miệng nói chuyện.

Kiều Hạ Linh xê ghế đến cạnh cô, cầm lấy tay bạn tốt lắc liên tục, đã thế còn gác cằm lên tay cô dụi nhẹ làm nũng.

Bàn tay thon dài làm thủ thế, búng một cái vào cái trán bướng bỉnh của ai kia như trừng phạt, Kiều Hạ Linh thích thú cười cười, một câu “Lạc Linh tốt nhất”, hai câu “Bạn tốt”, chọc Lạc Linh có muốn giận cũng giận không nổi.

“Thôi được rồi, lần này tớ tạm tha cho cậu nhưng lần sau để tớ biết được cậu cùng tên đó lên giường thì...” Lạc Linh cho Kiều Hạ Linh một ánh mắt tự mình hiểu lấy, sau đó làm dấu hiệu cắt cổ, nhìn chằm chằm vào Kiều Hạ Linh, cho đến khi bạn tốt gật đầu cam đoan mới miễn cưỡng thu hồi lại vẻ hung tợn ban nãy.

“Đám người đó sao rồi?” Kiều Hạ Linh bâng quơ hỏi.

“Linh Linh...” Lạc Linh gọi nhẹ một tiếng, bao hàm trong đó còn là ý tứ cảnh cáo rõ ràng.

Kiều Hạ Linh nhìn cô, hạ mắt, đắng chát cười nói:

“Chuyện lớn như vậy cậu và ông ấy vẫn quyết định giấu mình đến cùng sao?”

“Thế giới đó, cả tớ và bố cậu đều không mong muốn cậu bước vào.” Lạc Linh mím chặt môi, nắm lấy tay của bạn tốt, chân thành nói.

Vì thế, cậu có thể rời xa Cố Thịnh và coi như không biết chuyện gì có được không? - Lạc Linh tự giễu nghĩ.

Nhưng cô biết chuyện này là không có khả năng, chuyện cậu ấy đã quyết tâm làm thì nhất định sẽ làm cho bằng được, trước nay chưa từng có ngoại lệ.

“Không biết thì không biết, có gì to tát đầu chứ.”

“Cậu...”

“Thôi được rồi, đừng nói mấy chuyện không vui này nữa.”



“Được, không nói nữa.”

Hai người ăn cơm xong thì Lạc Linh có việc lên đi trước.

Tiễn người xong, sắc mắt Kiều Hạ Linh lập tức thay đổi, trở nên sắc bén và điềm tĩnh hơn bao giờ hết, lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.

“Chuẩn bị đi.”

Chưa đến mười phút sau, một chiếc xe màu đen sang trọng, hai bên đều được che lại bởi rèm vải màu đen đậu trước cửa quán, một người đàn ông che kín hết mặt mũi từ đầu đến chân, dáng đi có phần chậm chạp và lười biếng bước xuống, bộ dáng cự người vạn dặm, lạnh đến mức người bên cạnh tưởng nhầm mình đứng bên một tảng đá.

Có lẽ vì anh ta khiến người khác vừa nhìn đã có cảm giác sợ hãi nên thang máy vẫn còn thừa khá nhiều chỗ vẫn không có ai tình nguyện đi vào, thành ra bên trong chỉ còn lại hắn ta và Kiều Hạ Linh.

“Chuyện sao rồi?”

“Như thỏa thuận.” Hắn ta vứt cho cô một chiếc USB nhỏ màu đen, sau đó quay người rời đi, cả quá trình không chậm trễ một giây.

Phòng điều khiển của tòa nhà, trong lúc bảo anh không để ý, tất cả máy theo dõi đều nhấp nháy hai cái sau đó trở về như bình thường, thần không biết quỷ không hay làm cho hình ảnh trao đổi khi nãy lại không cánh mà bay.

Kiều Hạ Linh cầm theo USB chạy ra xe, cắm vào máy tính, bắt đầu đọc báo cáo mà người áo đen gửi đến.

Người áo đen là một thám tử tư, vì chân bị tật từ nhỏ nên danh tiếng không được cao, có điều đừng như vậy mà coi thường hắn ta. So với cánh nhà báo chuyên môn săn tin trong giới giải trí kia thì trình độ lấy thông tin của anh ta khác một trời một vực, đúng hơn phải gọi là kẻ trên trời người dưới đất.

Nếu không chỉ bằng thân hình không mấy linh hoạt đó đã chả lục lọi được những bí mật thầm kín nhất, đen tối nhất ở Giang thành này.

Tài liệu mà tên đó gửi chỉ có hai bức ảnh, một trong số đó chính là hình ảnh một nhà ba người êm ấm hạnh phúc, bé trai được bố mình bế trên tay, nụ cười tỏa nắng, vui vẻ nhìn máy ảnh thỏa thích tạo dáng. Bức ảnh tiếp theo, vẫn là đứa bé ấy nhưng đôi mắt lại hàm chứa nỗi tuyệt vọng vô bờ, bóng lưng cô đơn và lẻ loi đi trên con đường to lớn không có hồi kết.

Kiều Hạ Linh gấp lại máy tính, mím môi trầm tư. Cứ ngỡ nhờ đến tên kia thì thông tin có thể nhiều hơn nhưng xem ra cô vẫn là chủ quan, nghĩ mọi việc quá đỗi đơn giản rồi.