Chương 22: Rút dây động cỏ

Mỗi lần có chuyện gì buồn phiền hay không vừa ý, Kiều Hạ Linh đều sẽ tìm một suối nước nóng để ngâm mình cả buổi, giúp cho đầu óc thư giãn, lần này cũng không ngoại lệ.

Dạo gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, nó cứ đến một cách đột ngột khiến cô khó có thể tĩnh tâm để suy nghĩ.

Trong làn nước nóng khói mịt mờ, Kiều Hạ Linh thỏa thích duỗi eo dựa vào thành bể, bên cạnh là một ly rượu vang đỏ cùng với đĩa trái cây đã được chuẩn bị sẵn.

Nơi này là do một người bạn thân của bố già mở, ông ấy cho bố cô một tấm thẻ vip ở nơi này, coi như cảm ơn khi xây dựng đã góp một phần vốn giúp đỡ.

Mà bố cô căn bản không thích mấy thứ sa hoa, so với suối nước nóng thì ông lại càng thích tắm suối thiên nhiên hơn, nghe nói nó là sở thích lúc trẻ còn lang bạt tạo thành.

Kiều Hạ Linh tùy ý nhấm nháp ly rượu sánh quyện trong tay, bộ dạng nhàn nhã đến cực điểm.

Bố già đúng là không biết hưởng thụ gì cả, mà thôi vừa hay tiện nghi cho cô đây.

Chỉ là cô có ý muốn nghỉ ngơi thư giãn mà một vài người có vẻ như không được tán thành cho lắm thì phải?

Phục vụ đến bắt đầu rót cho cô thêm một ly rượu vang khác, có vẻ như do nhiệt độ trong này khá cao, người cô ta đổ đầy mồ hôi, tay rót rượu cũng có phần run run khiến cho rượu bị đổ mất một ít.

Kiều Hạ Linh mở mắt, duỗi eo nhỏ rồi ngồi lên bờ, phục vụ như bị dọa sợ, cầm chai rượu trên tay suýt chút nữa đánh rơi.

“Cô bị sao vậy?”

“Không... Không có gì. Cô đột nhiên lên trên nên tôi hơi giật mình.”

“Ồ! Vậy sao?”

“Đúng... Đúng thế!” Cô ta ấp úng nói, mắt không giấu được vẻ lo lắng nhìn theo tay đang cầm lấy ly rượu của Kiều Hạ Linh.

Tính ra thì từ lúc gặp Cố Thịnh đến nay, số chuyện phiền phức cô gặp được không ít, bù lại số việc thú vị gặp được cũng không thiếu, này coi như có qua có lại đi.

Ví dụ như hiện tại chẳng hạn...

Gương mặt sung sướиɠ kia, cô quả thật không muốn phá hỏng đâu, nhưng phải làm sao bây giờ, không phá hỏng thì không được rồi!

Chỉ còn một chút nữa là rượu sẽ trôi vào cổ của Kiều Hạ Linh, đáy mắt phục vụ hiện lên nét tham lam không thể che dấu, chỉ hận Kiều Hạ Linh không uống nhanh lên để cô ta khỏi phải chờ đợi đến sốt ruột. Nhưng thành ly lại đột nhiên quay một trăm tám mươi độ, toàn bộ rượu trong đó rơi hết xuống chỗ nước nóng bên dưới.

“Tiếc quá! Tôi lỡ tay mất rồi!” Kiều Hạ Linh tặc lưỡi, tỏ vẻ thương tiếc nhìn đám rượu quý kia giống như đang thực sự thương tiếc chúng vậy!

Phục vụ viên thấy tình hình không ổn, biết mọi chuyện có khả năng bại lộ liền vứt chai rượu trên tay qua một bên rồi chạy trốn.



Chậc…

Thật là không ngoan chút nào.

Nắm lấy tay của người phục vụ đồ ăn trên bờ, Kiều Hạ Linh dùng sức vặn ngược cổ tay của cô ta, một bịch nhỏ màu trắng theo đó rơi xuống đất.

Cô ta hốt hoảng định nhặt nó lên nhưng Kiều Hạ Linh lại càng giữ chặt hơn, tay cô ta bị nắm đến bầm tím, chỉ có thể hét lên trong đau đớn. Cô tùy ý đánh giá thứ rơi ra kia, gương mặt xinh đẹp nhíu chặt hiện rõ vẻ không vui.

“Phục vụ ở đây có tâm thật đấy nhỉ, đến cả những thứ như vậy cũng chuẩn bị.”

“Tôi... Tôi không hiểu cô đang nói gì? Tôi không biết chuyện gì hết, cô đừng có mà đổ oan lung tung.”

“Oan hay không lát nữa sẽ biết ngay thôi.”

Đúng lúc này, cảnh sát mang theo chó nghiệp vụ xông vào, mấy chiến sĩ bốn chân nhanh chóng chạy đến ngửi chỗ bột trắng trong túi kia, phát hiện được sự bất thường liền gâu ầm lên báo hiệu, Kiều Hạ Linh thuận tay thả cô ả kia ra.

Chó nghiệp vụ nhanh chóng vây quanh cô ta, dưới vẻ mặt hung ác của đám cảnh khuyển, cô ta sợ hãi đến mức khóc lên, rất nhanh đã khai nhận hết tất cả mọi chuyện, nhưng từ đầu đến cuối chuyện này đều do một người lạ mặt thuê cô làm, mà cô lại không biết người đó là ai.

Kiều Hạ Linh đi đến trụ sở khai báo một lúc lâu mới được thả về, đám cảnh sát có vẻ còn rất nhiều nghi vấn nhưng lại không dám hỏi ra, lần này bọn họ bắt được người, lập được công cũng nhờ người đứng sau của cô gái này chỉ điểm một hai, đã nhận ân huệ của người ta thì cũng không tiện làm khó.

Vừa đi ra đến cửa đã nhìn thấy Mục Hải, cũng là chủ của khu suối nước nóng và là bạn tốt mà cô đã nhắc đến của bố già kia vội vã chạy đến ân cần hỏi han, khiến cho cô suýt chút nữa thì buồn nôn mà phun ra tại chỗ nhưng vẫn cố để nhịn xuống.

“Cháu không sao chứ?”

“Chú đừng lo, cháu không có vấn đề gì hết.”

“Vậy là yên tâm rồi!”

“Chú đừng tự trách nữa, cháu biết chuyện này không liên quan đến chú mà!”

...

Hai người giả mù sương xa một lúc, chú chú cháu cháu như tình cảm thắm thiết lắm ấy, cuối cùng vẫn là Kiều Hạ Linh không chịu nổi nữa mới kiếm cớ rời đi.

Lái xe của Mục Hải cười khẩy, khinh thường nói ra tiếng.

“Hừ! Cứ tưởng con gái của Kiều Thanh thì thông minh thế nào, hóa ra là một đứa nhỏ không có đầu óc.”



Mục Hải nheo mắt, nhìn theo chiếc xe chở Kiều Hạ Linh đã khuất bóng, đáy mắt rõ ràng lộ ra chút bất an.

Nếu thật là không có đầu óc thì tốt rồi! Chỉ sợ cũng như bố nó, là một con cáo già đội lốt cừu thì hỏng bét.

Chuyện lần này cứ cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, cảm giác như có ai đó đang ở trên đầu gõ bọn hắn một cái cảnh báo nhưng lại không biết người đó rốt cuộc là ai.

Kiều Hạ Linh ngồi trên xe, gương mặt tươi cười giả tạo được cô gỡ xuống, thay vào đó là sự ngưng trọng không thường thấy.

Xem ra có đoán không sai, tên Mục Hải này có vấn đề, mất công bố cô còn đối xử tốt với hắn như vậy, giờ có tý sự nghiệp đã ăn cây táo rào cây sung. Đúng thật là vô tình vô nghĩa đến cực điểm.

Kiều Hạ Linh về đến Cố gia liền ôm quấn lấy dì Trần làm mấy món mà cô thích ăn, hoàn toàn vứt bỏ chuyện khi nãy ra khỏi đầu.

“Dì Trần, hôm nay Cố... cậu chủ có ở nhà không?” Kiều Hạ Linh vội vã sửa miệng.

“Cậu ấy ở trong phòng làm việc. Sao vậy? Mới tách ra có một chút đã nhớ rồi?” Dì Trần hiếm khi giở thói vui đùa mà trêu chọc cô bạn nhỏ này một lần.

“Dì đừng trêu cháu nữa mà.”

Cô mới không thèm nhớ tên đó, chỉ là hôm qua làm ra chuyện mất mặt như thế nên bây giờ mà chạm mặt nhau thì ngại chết đi được.

Nghĩ đến hành động ngu xuẩn của bản thân tối hôm trước, Kiều Hạ Linh chỉ hận không thể đào một cái hố thật sâu để chui xuống, cũng may mà đêm qua máy tính hỏng rồi chứ không thì...

Mà thôi, không nghĩ đến tên mặt lạnh đó nữa, cô vẫn là đi rửa tay rồi ngồi chờ cơm của dì Trần thì hơn. Bụng bị bỏ đói từ sáng đến giờ vẫn đang kêu gào đây này!

Trong phòng làm việc, nam nhân ngồi ở ghế nhìn máy theo dõi phát ra nụ cười quỷ dị, đánh mắt về phía bạn tốt thưởng thức hỏi:

“Cậu tìm đâu ra bảo bối thú vị như vậy?”

“Nói ra cậu cũng không có diễm phúc nhặt được mèo nhỏ đáng yêu như vậy!”

Đáng yêu? Chỗ nào đáng yêu? Là khủng bố mới đúng đấy!

Hắn xem qua đoạn video quay lại đoạn Kiều Hạ Linh xử lý tên sát thủ kia rồi, đúng là so với bọn hắn không tính là trình độ cao gì nhưng nói là đáng yêu thì đúng là cách một trời một vực.

“Tên Mục Hải này đủ ngốc đấy chứ, người ta đã gõ lên đến đầu rồi mà vẫn còn không biết.” Nam nhân kia nhìn Mục Hải cùng cấp dưới qua máy theo dõi, chuyển đề tài, bĩu môi nói.

“Tạm thời đừng động đến hắn, tránh rút dây động cỏ.”

“...” Rút dây động cỏ? Là sợ bảo bối siêu cấp “đáng yêu” trong lòng cậu phát hiện ra bất thường thì có.