Chương 18: Dạy dỗ mèo nhỏ (H)

Cánh tay mạnh mẽ kéo eo cô lại gần bờ ngực rắn chắc, Kiều Hạ Linh thử cử động nhưng cánh tay của Cố Thịnh như được bôi lên một lớp keo, gắt gao ôm lấy cô chặt chẽ, không cách nào thoát ra.

Cô bị ép đến khó thở, ngẩng đầu để lộ ra gương mặt vì động tình mà đỏ ửng, ánh mắt mơ hồ ngập nước lại lóe lên vài tia giận dỗi như đang lên án hành động của hắn.

Không hề báo trước, Cố Thịnh cúi xuống khóa trụ đôi môi của người trong lòng lần nữa. Dưới lớp quần tây, vật nhỏ không nghe lời mà kêu gào, muốn cho mọi người biết đến sự tồn tại của nó. Qua vài tầng vải vóc, cô vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được sự khủng bố của thứ kia, bên dưới không hiểu sao lại cảm thấy đau nhức dữ dội.

Xúc cảm của thứ này, cô đã thử qua một lần, giờ cô thực sự không muốn thử lại lần hai đâu.

Niềm xúc động da thịt do dược vật cứ vậy bị vơi đi phần nào, Kiều Hạ Linh đẩy mạnh người đang gặm nhấm trên môi mình ra, bày ra vẻ mặt chuẩn bị thương lượng.

Cố Thịnh ngẩng đầu, đôi mắt thâm thúy liếc nhìn cô, đối mặt với đôi mắt màu đen kia của hắn, cả linh hồn cứ như bị hút vào trong cơn lốc vô tận, đầu óc bỗng nhiên trở nên trì độn khó hiểu, không thể suy nghĩ thêm được điều gì.

Kiều Hạ Linh bị hôn đến choáng váng, chỉ có thể phát ra vài âm thanh như mèo kêu.

“Ưʍ... Dừng lại...”

Cố Thịnh nở nụ cười ma quái, môi hắn tiến đến vành tai nhạy cảm chậm rãi gặm cắn, Kiều Hạ Linh ngay lập tức căng cứng nhưng rất nhanh lại bị hơi thở ấm nóng tràn ngập tính xâm lược của nam nhân bao phủ, khiến cho cả cơ thể nóng lên hừng hực.

Bàn tay ở bên eo của cô dần dần trượt xuống, từ bụng nhỏ phẳng lì không tì vết đến vùng đùi trong nhạy cảm, sau đó lại chơi xấu mà từ từ trượt lên, đυ.ng vào nơi tư mật bị giấu kín, đã vậy không biết là vô tình hay cố ý ấn nhẹ một cái, cảm giác ớn lạnh ngay lập tức truyền đi khắp cơ thể.

Nóng và lạnh, hai thái cực cùng tồn tại, thay nhau chiếm cứ lấy cả cơ thể lẫn linh hồn, bàn tay kia đi đến đau, cảm giác ớn lạnh đến sởn gai ốc lại bắt đầu nhưng chả mấy chốc, nó lại bị thay thế bởi cái nóng râm ran mà ngứa ngáy đến cùng cực.

“Dừng... Dừng lại...” Kiều Hạ Linh yếu ớt kêu thành tiếng, có điều thứ này lọt vào trong tay của Cố Thịnh lại như tiếng của mèo nhỏ đang làm nũng, không những làm hắn từ bỏ ý định mà còn ngày càng hưng phấn.

Cố Thịnh liếʍ môi, nhìn xuống bờ môi bị hôn đến chín mọng, nhịn không được lại cúi xuống thưởng thức. Bắt đầu thì vô cùng nhẹ nhàng nhưng ai bảo Kiều Hạ Linh cứ phát ra những tiếng rêи ɾỉ mê người như vậy, hại hắn trong giây lát mất tự chủ, đến khi tỉnh táo thì ai kia đã bị hôn đến mềm nhũn, kiệt sức dựa vào l*иg ngực hắn oán giận mà nhe ra mấy chiếc răng sữa cắn nhẹ trả thù.

Chỗ tư mật bên dưới mới bị Cố Thịnh đùa nghịch một chút đã có phản ứng, Kiều Hạ Linh xấu hổ khép lại hai chân, cố gắng lấy hết chút sức lực cuối cùng để leo xuống.

Nam nhân cảm nhận được sự khác thường, đáy mắt nheo lại, tựa như một con báo hoa mỹ đang từ từ phân tích hành động của con mồi.

Cố Thịnh vươn tay lên đầu giường đổ ra lọ bôi trơn, sau đó đem những ngón tay không an phận luồn vào trong váy, lướt qua thứ hình tam giác đang bao bọc lấy bông hoa kín kẽ nhất mà nhẹ nhàng vuốt ve.

“Ưm… Không phải chỗ đó… A…” Kiều Hạ Linh vội vã che miệng, không để chi những tiếng kêu kỳ quái tiếp tục phát ra.

Hai ngón tay ngang tàn tách luôn lách vào sâu bên trong, từ từ khuấy đảo nơi ấm áp kia, khoảnh khắc đi vào, toàn thân Cố Thịnh đều phát ra tiếng thoả mãn, bên tai không ngừng có một giọng nói đang thôi thúc hắn nhanh chóng chiếm lấy, xâm chiếm vùng đất mới lạ lại trù phú kia.



Không biết vì tác dụng của thuốc hay vì cơ thể quá đỗi nhạy cảm, mật dịch từ bên trong tiết ra mỗi lúc một nhiều hơn, đã thế lâu lâu còn bị mấy ngón tay cố ý cào nhẹ trêu chọc.

Kiều Hạ Linh vươn tay, muốn lấy chúng ra ngoài nhưng sức lực cô quá nhỏ, đã thế theo sự chỉ dẫn của Cố Thịnh lại càng như là do đang khao khát mà đẩy những ngón tay đó vào sâu hơn nữa nhằm thỏa mãn tâm tư biếи ŧɦái nào đó.

“Xem ra em rất thích ngón tay của tôi nhỉ?”

Giọng nói khàn đặc của người đàn ông ẩn chứa hơi thở của tìиɧ ɖu͙© không ngừng vang vọng bên tay, Kiều Hạ Linh muốn phản bác nhưng nơi đó bị ngón tay trêu đùa đến mức sinh ra kɧoáı ©ảʍ vô tận mà cô chưa bao giờ được nếm thử, khiến cho cô không còn mặt mũi nào, chỉ có thể chui vào ngực hắn giấu mặt đi.

Cô mới không phải tên biếи ŧɦái như vậy đâu, chắc chắn là do loại thuốc kia lên cô mới thế này. - Kiều Hạ Linh tự lừa mình dối người thầm nghĩ.

Hơi thở của hai người hòa quyện lại với nhau, Cố Thịnh rút ngón tay ra, móc ra thứ to lớn đang được giấu dưới lớp quần tây.

Vừa xuất hiện, nó đã sung sướиɠ ra oai như thể đang oán trách chủ nhân của mình giấu nó quá kỹ làm khó chịu vô cùng.

Kiều Hạ Linh nhìn thứ đó thầm nuốt nước bọt ừng ực, sắc mặt cô tái mét, nhớ lại quãng thời gian khó quên trong chiếc xe chật hẹp. Lần đó Cố Thịnh bị thương mà cô còn bị thứ này hành lên bờ xuống ruộng, giờ Cố Thịnh hoàn toàn khỏe mạnh, cô còn có thể giữ được nửa cái mạng không đây?

Kiều Hạ Linh lắc đầu, sợ sệt lùi lại gần đầu giường, Cố Thịnh vừa nhìn đã đoán được ý đồ của cô, vươn tay nắm chặt lấy mắt cá chân xinh đẹp kéo nhẹ.

Nhìn thân thể mê người của Kiều Hạ Linh lần nữa trở lại trong ngực mình, chờ không nổi dùng vật cứng rắn từ nãy tới giờ cọ vào nơi thầm kín của cô. Hắn cười khẽ, đôi mắt tham lam liếc nhìn Kiều Hạ Linh như muốn thu hết tất cả biểu cảm của cô vào trong mắt.

Hắn đặt cô lên giường, không báo trước mà đã ngay lập tức đi vào, đến khi cảm nhận được thì thứ đó đã bị nơi tư mật của cô nuốt trọn.

Cố Thịnh gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu vì tìиɧ ɖu͙© không giấu nổi sự vui sướиɠ mà liên tục ra vào.

Phần còn lại của chiếc váy dạ hội đắt đỏ không thoát được số phận, bị người đã mua nó dùng lực xé đến tơi tả. Nam nhân cúi người ngậm lấy trái anh đào ở trước ngực, trái còn lại cũng không cô đơn mà được một bàn tay bao lấy xoa nắn yêu thương.

“Đầy quá... Đi ra... Khó... Khó chịu...”

Kiều Hạ Linh uốn éo thân người. Cơ thể cảm thấy lạ quá!

Mỗi lần Cố Thịnh va chạm, một luồng kɧoáı ©ảʍ không biết từ đâu lại xuất hiện, bao trùm lấy toàn bộ tâm trí, sự sung sướиɠ đi liền với xấu hổ không ngừng tra tấn tâm trí yếu.

“Em là kẻ nói dối.”



“Không có... Thật sự không nói dối. Nó lạ lắm… Thực sự rất rất lạ…”

“Vậy sao nơi này còn cắn chặt tôi không buông như vậy? Hửm? Này còn không phải do em quá tham ăn sao?”

Kiều Hạ Linh khóc không ra nước mắt, nhìn Cố Thịnh oán trách, tên này chỉ biết bắt nạt cô thôi. Rõ ràng là do phản ứng bình thường, nếu nơi đó của cô không cắn chặt như vậy thì cô là hạng người gì rồi, gái bán hoa sao? Có điều lời này Kiều Hạ Linh tuyệt đối sẽ không nói ra, bằng không ai biết tên này lại nghĩ ra thứ gì trêu chọc cô nữa chứ!

“Không... Nó sao lại to hơn nữa rồi...”

Cố Thịnh nổi lên ý xấu xa, véo má cô đùa bỡn.

“Thì tại em quá mê người lên mới vậy!”

Kiều Hạ Linh vừa nắm lấy tay của Cố Thịnh gắt gao không buông vừa khóc lóc xin tha.

“Hu... Hu... Còn tiếp tục thực sự sẽ chết người đó...”

Cố Thịnh nhìn mèo nhỏ khóc đến thương tâm thế này, mềm lòng hôn lêи đỉиɦ đầu của cô an ủi.

“Ngoan. Sẽ không sao đâu. Yên tâm tin tưởng tôi.”

Kiều Hạ Linh ngây thơ ngẩng đầu nhìn hắn dò hỏi:

“Vậy một lần thôi nhé!”

“Được.” Cố Thịnh xoa đầu cô đáp ứng, tiếp theo đó là những cứ nhấp mạnh không ngừng nghỉ. Đêm còn rất dài, hắn có đủ thời gian để khám phá cơ thể của mèo nhỏ từ trong ra ngoài.

Khác với đêm bị hạ thuốc chỉ có thể theo bản năng để hành động kia thì hiện tại hắn vô cùng tỉnh táo, hắn biết bản thân đang làm gì và khao khát thứ gì.

Đêm nay, dù trời có sập xuống, hắn cũng nhất định phải dạy dỗ mèo nhỏ này một trận, đánh giấu em ấy, khiến cho người này cam tâm tình nguyện trở thành người phụ nữ của hắn.

Kiều Hạ Linh không biết bản thân bị người này làm đến bao lâu, cho đến khi kiệt sức ngất đi, trong đầu chỉ còn hai điều duy nhất.

Thứ nhất là nhà nghỉ này quá vớ vẩn, rõ ràng gel bôi trơn có nhưng bαo ©αo sυ thì không.

Còn điều thứ hai cô nhận ra chính là đàn ông là động vật nửa thân dưới, lời hứa trên giường tuyệt đối không thể tin.