Chương 11: Cố Thịnh là xã hội đen

“Mua không nổi? Anh tưởng người anh làm bằng kim cương hay ngọc thạch à?” Kiều Hạ Linh khinh miệt nhìn hắn, vô cùng không cho là đúng phản bác.

Cơn giận đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nhìn vào đôi mắt trong veo ẩn chứa chút bực tức trẻ con của ai kia, Cố Thịnh không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười. Hắn nổi hứng trêu đùa, lấy tay túm lấy rồi kéo dài hai cánh môi đang bĩu ra của Kiều Hạ Linh, tạo thành một cái mỏ vịt khá đáng yêu.

Kiều Hạ Linh trợn mắt nhìn hắn, tay chân đấm đá loạn xạ hòng thoát ra nhưng chân bị Cố Thịnh đè lại, tay cũng bị tên nào đó dùng một bàn tay nắm chặt, cả người như bị một cái khóa hình người di động khóa lại không cách nào nhúc nhích.

Sức lực ngày càng yếu, Kiều Hạ Linh đơn giản không thèm phản kháng, Cố Thịnh thấy vậy cảm thấy không thú vị, buông tha cho cánh môi bị hắn giày vò đến sưng tếu.

Hắn cúi người, thuần thục bế Kiều Hạ Linh xuống lầu, bàn ăn đã được người giúp việc dọn lên sẵn, tất cả đều là món mà cô thích.

Hai bàn tay đan vào nhau, nước miếng như muốn luồn qua khe miệng chảy xuống, bụng nhỏ bị bỏ đói từ tối qua kêu gào dữ dội, rồi cả ánh mắt như tỏa sáng kia nữa, tất cả đều hướng tới nơi phát ra mùi hương thơm nức mũi kia.

Bộ dạng tham ăn đến mức hắn cố tình để cô ngồi trên đùi mình mà vẫn không hề hay biết.

Có điều, người này cứ một mực chỉ chăm chú vào đồ ăn làm hắn có chút không vui.

Mà Cố Thịnh không vui thì người chịu thiệt đương nhiên là cô, hắn nghịch ngợm véo má phải của cô hỏi:

“Nhà cô nghèo lắm sao?”

Kiều Hạ Linh chớp chớp mắt nhìn hắn, không hiểu người này hỏi cô câu này là có ý gì?

Cố Thịnh đánh giá bộ đồ trên người của Kiều Hạ Linh, dù hắn không rành lắm về đồ của phụ nữ nhưng chắc chắn đồ mà cô mặc là đồ hiệu, hơn nữa là nguyên cây chứ không phải nửa vời vài ba món, vì thế lại tò mò hỏi tiếp:

“Nhà cô đối xử với cô không tốt à?”

Kiều Hạ Linh càng quái dị nhìn hắn, đưa tay sờ đầu, nhiệt độ bình thường, không sốt mà sao lại nói mê sảng rồi?

Không lẽ là trúng tà?

“Cô gái này sao lại mất lịch sử như thế chứ? Ông chủ chúng tôi hỏi cô mấy câu liền mà cô không thèm trả lời là sao?” Mạc Nhan không vui nói.

Kiều Hạ Linh không thèm để ý đến cái tên miệng nhanh hơn não này mà quay lại nhìn Cố Thịnh, thản nhiên hỏi:

“Anh là bố tôi?”



“Đương nhiên không phải.”

“Vậy thì đúng rồi, bố tôi hỏi tôi còn không muốn trả lời chứ nói gì là anh.”

Tính ra tên này với bố cô nhiều khi giống nhau thật đấy, toàn hỏi mấy câu trả ai hiểu được.

Haizz...

Đàn ông đúng là sinh vật thật khó hiểu, chả bù cho phụ nữ như cô, chỉ cần ăn, ngủ, nghỉ rồi chơi là được, không cần suy nghĩ quá nhiều.

Mặc kệ ánh nhìn của người khác, Kiều Hạ Linh vẫn chuyên tâm ăn uống như chốn không người, dù sao ông bà xưa đã dạy rồi, có thực mới vực được đạo, không ăn chết đói ra đấy đến sức đi còn chả có chứ đừng nói là chạy trốn.

Cô mới không muốn giống mấy nhân vật trong phim, bị bắt rồi kiên quyết tuyệt thực đâu, làm vậy khác gì tự mình hại mình.

Nhìn đồ ăn trên bàn bị càn quét hết một lượt, đến cả đĩa thịt kho tàu yêu thích nhất cũng không còn lại mấy miếng, Mạc Nhan nhăn mày, có chút tức giận nhìn Kiều Hạ Linh trách cứ hỏi:

“Nhà cô không cho cô ăn cơm à?”

Kiều Hạ Linh miệng ngậm một cái đùi gà còn giang dở, thấy có người thắc mắc liền ngước mặt lên, lôi đùi ra ra, ngấu nghiến nhai chỗ thịt trong miệng, đến khi nhai xong mới đánh một cái ợ, trả lời thắc mắc của ai đó:

“Anh hỏi tôi thì chi bằng hỏi ông chủ của anh đấy! Khi không cứ nhắm lúc tôi đói đến mức nhũn người ra thì bắt, tỉnh lại đến cả sức để thở còn chả có.”

Nói xong lại tiếp tục cúi xuống ăn phần của mình.

Tính ra cô đói thì đói thật nhưng mà tướng ăn rất tốt chứ không hề tệ như hiện tại, làm vậy cũng chỉ để ghê tởm tên mặt lạnh được ít nào hay ít đấy. Ai bảo tên này nhìn nghiêm túc lại có kỷ luật như vậy làm gì?

Đã thế cô đây làm cho tên này ghê tởm chết luôn, xem lần sau nhìn thấy cô có bị cách ứng đến mức không dám chạm vào luôn không.

“Xen ra là tôi nỗ lực chưa đủ, lần đầu tiên mới bốn lần, chưa đủ để đút no cái động không đáy là cô đây.”

Phụt...

Ngụm canh trong miệng suýt chút nữa vì lời này của Cố Thịnh mà phun ra ngoài, may mà Kiều Hạ Linh cố gắng nuốt vào trong nhưng cũng vì thế mà cô bị sặc, ho lụ khụ mấy tiếng liền, hai bên má cũng vì thế mà đỏ ửng.

Cố Thịnh vỗ nhẹ trên lưng cô vài cái, dịu dàng đến mức muốn chọc mù mắt chó.

Mạc Nhan và Đình Thủy đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều đang tiếp thu thông tin mà ông chủ vừa nói.



Hôm đó? Bốn lần?

Nói vậy thì người đã lên giường cùng ông chủ đêm hôm đó chính là cô gái này.

Đình Thủy xoa cằm nghiền ngẫm, ban đầu hắn đã nghi ngờ rồi, bây giờ cuối cùng đã có thể xác thực, nói gì chứ bảo ông chủ bọn họ trúng tiếng sét ái tình ngay cái lần gặp ở bệnh viện ấy thì thật khó tin, nhưng nếu Kiều Hạ Linh là người phụ nữ đêm đó thì mọi chuyện lại dễ tin tưởng hơn nhiều.

Đình Thủy thì đã thông suốt nhưng còn Mạc Nhan vẫn chưa thoát khỏi cú sốc, hắn chỉ vào mặt của Kiều Hạ Linh, khó tin hét lớn:

“Hóa ra cô chính là người phụ nữ đầu bù tóc rối, bốc mùi ngùn ngụt, chân thô eo mảnh, sờ vào cực kỳ rắn chắc, hung tàn thành tính, mở miệng ra là không có câu nào tốt đẹp mà ông chủ vẫn hay nói.”

Kiều Hạ Linh nghe xong xém tí nữa thì muốn thổ huyết tại chỗ, hung hăng liếc xéo Cố Thịnh, đầu dường như núi lửa chuẩn bị phun trào mà bốc khói ngùn ngụt.

Cố Thịnh vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra lườm Mạc Nhan một cái nói:

“Cậu nhớ sai rồi! Người mà cậu tả là cô gái có mắt không tròng dám hạ thuốc tôi ở câu lạc bộ chứ không phải cô ấy.”

Đình Thủy bên cạnh gật đầu lia lịa đáp:

“Đúng vậy. Tôi nhất trí.”

Kiều Hạ Linh liếc xéo nhìn Đình Thủy hỏi:

“Anh nhất trí cái gì?”

Đình Thủy: “???”

“Nhất trí đề nghị cho Mạc Nhan đi ngục tối rèn luyện lần nữa.”

“Ý kiến không tồi. Mai cậu sắp xếp đi.”

Mạc Nhan khóc không ra nước mắt nhìn Cố Thịnh, miệng mấp máy định nói gì đó nhưng đã bị Đình Thủy bên cạnh bịt lại, kéo ra xa, trả lại thế giới bình yên cho đôi bạn trẻ.

Kiều Hạ Linh nhìn theo bóng dáng của hai người, trong lòng lại thầm ghi nhớ địa danh mang tên “ngục tối” này. Xem ra cô đoán không sai, bọn người này rất có khả năng là xã hội đen, hơn nữa không phải dạng thông thường.

Không biết bọn chúng có liên quan gì đến đám người đang đối đầu với bố cô không nữa, nếu có, tình hình của cô coi như đặc biệt nguy hiểm.