Chương 31: Đừng dạy hư trẻ nhỏ...

“Tiểu thiếu gia, sao cậu lại xuống đây rồi?”

Cố Chỉ bảo quản gia mang cho Vu Bội một ít đồ ăn vặt, lúc quản gia vừa đến thì đã nhìn thấy Vu Bội đang dựa vào bức tường cạnh cửa sổ quan sát mọi loại dụng cụ ở phía trên, có rất nhiều đồ mà Vu Bội chưa được nhìn thấy bao giờ.

[Nằm ba ngày liền, đã tốt hơn nhiều rồi ạ.] Vu Bội nhập một câu trên màn hình điện thoại đưa cho quản gia xem.

Quản gia thấy cậu nói như vậy liền thở phào nhẹ nhõm.

[Ông ơi, những thứ này dùng để làm gì ạ?] Vu Bội chỉ vào các dụng cụ được sắp xếp có trật tự trên tường.

“À, lúc trước nơi này là phòng dụng cụ. Những đồ này là để cắt tỉa vườn hoa, một số thì để sửa chữa thiết bị hoặc vá tường.” Quản gia vừa nói vừa chỉ ra cho Vu Bội.

Vu Bội đã hiểu, nhưng vẫn hơi kinh ngạc. Thì ra người có tiền còn đặc biệt xây một căn phòng to như thế này chỉ để đặt dụng cụ.

Nhưng cũng đúng thôi, nhà của Cố Chỉ to như vậy, chắc chắn cũng có rất nhiều dụng cụ .

[Dạo này tiên sinh rất bận sao ạ?] Vu Bội dò hỏi. Ngoại trừ buổi tối thì Cố Chỉ sẽ tới đây ngủ, còn ban ngày thì chẳng thấy người đâu.

“Cố thiếu có việc bận cần làm, cậu yên tâm ở đây vài ngày là được.” Quản gia úp úp mở mở trả lời Vu Bội. Nếu như Cố Chỉ không muốn cho người nhà họ Cố biết đến sự tồn tại của Vu Bội, vậy ông cũng không cần thiết phải nói chuyện liên quan đến nhà họ Cố cho Vu Bội biết.

Là một người làm thuê lâu năm, cứ làm tốt việc mình cần làm là được.

[Vậy Cầu Tuyết thì sao ạ?] Mấy ngày nay Vu Bội còn chưa được vuốt ve Cầu Tuyết, chứ đừng nói là được nhìn thấy một cọng lông của Cầu Tuyết.

Khi nói đến vấn đề này quản gia không biết nên nói gì, mỗi ngày Cố Ninh đều vây quanh Cầu Tuyết và Cố Chỉ, cho dù ông muốn mang nó đến cho Vu Bội thì cũng chẳng có cơ hội nào cả.

Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của quản gia, Vu Bội lắc đầu, [Thôi ông ạ.]

“Lát nữa tôi sẽ nói lại chuyện này với Cố thiếu, có khả năng là tối nay cậu sẽ được gặp nó.” Quản gia nhìn thấy sự thất vọng của cậu cũng hơi đau lòng.

Vu Bội là một người rất chu đáo, đối xử với những người làm thuê này đều rất lễ phép, những người chăm sóc cậu ở nhà họ Cố, trừ bà bảo mẫu ra thì ai cũng thích cậu hết.

Xinh đẹp, lại vừa có giáo dưỡng, người bình thường sẽ không ghét cậu.

[Cảm ơn ông ạ.] Vu Bội cuối cùng cũng cười rồi.

Sau khi quản gia rời đi, Vu Bội quay trở lại giường, ngắm nhìn vườn hoa đủ loại sắc màu bên ngoài cửa sổ, vui đến nỗi cứ đung đưa chân.

Bây giờ cậu vô cùng hy vọng buổi tối có thể đến nhanh một chút, như vậy thì cậu sẽ có thể gặp được Cố Chỉ, may ra còn có thể nhìn thấy Cầu Tuyết.

Hơn nữa buổi tối cậu cũng không cần phải ở một mình.

Đêm đến, ước muốn của Vu Bội cuối cùng cũng sắp được hoàn thành.

Nhưng đã rất muộn rồi mà Cố Chỉ vẫn chưa xuất hiện, Vu Bội kiên nhẫn đợi ở bên cạnh cửa sổ, cách một tấm cửa kính quan sát con đường nhỏ được lát đá ở bên ngoài.

Tối hôm đó Vu Bội nói bên ngoài tối quá cậu thấy rất sợ, ngày hôm sau Cố Chỉ đã bảo người đến đổi hết đèn đường mờ tối đi, lắp thêm mấy cái đèn khác.

Vu Bội đã nhìn ra bên ngoài gần một tiếng đồng hồ, hình ảnh quen thuộc cuối cùng cũng xuất hiện rồi, cậu lập tức chạy nhanh ra mở cửa.

“Mặc ít thế.”

Cửa mở ra, Cố Chỉ thấy Vu Bội chỉ mặc một đồ ngủ mỏng tanh thì lập tức cau mày.

Vu Bội không trả lời, chỉ chú ý tới Cầu Tuyết mà Cố Chỉ ôm ở trong lòng.

Khi Cầu Tuyết nhìn thấy Vu Bội thì rất kích động, nó cứ ngọ nguậy trong lòng Cố Chỉ, nóng lòng muốn được sang chỗ Vu Bội.

“Đồ không có lương tâm.” Cố Chỉ mắng, sau đó ném Cầu Tuyết cho Vu Bội.

Vu Bội vội đón lấy, Cầu Tuyết cứ ở trong lòng Vu Bội dụi dụi, giống như tìm thấy mẹ đòi sữa uống.

[...] Cảm thấy rằng Cầu Tuyết lại muốn dụi vào ngực mình, Vu Bội ngượng ngùng nhìn về phía Cố Chỉ.

Cố Chỉ sau khi phát hiện chuyện này thì sắc mặt trầm xuống, lập tức nắm lấy gáy của Cầu Tuyết, ôm nó trở về.

“Dụi chỗ nào đấy!” Cố Chỉ tức giận, hung dữ nói, “Có tin tao bẻ gãy răng của mày không?”

Nghe Cố Chỉ nói câu này thì không biết Cầu Tuyết có sợ hay không, dù sao thì cũng đã dọa sợ Vu Bội rồi.

“Chẳng trách nó thích em đến thế.” Cố Chỉ vừa nói vừa quay Cầu Tuyết về hướng khác. Nó bày ra vẻ mặt ấm ức muốn về bên cạnh Vu Bội.

Bị khéo một lớp da như vậy chắc hẳn sẽrất đau, Vu Bội đưa tay ra muốn ôm nó về.

“Lớn được có tý mà đã biết chiếm tiện nghi rồi.” Cố Chỉ mắng Cầu Tuyết mấy câu, rồi ý vị thâm trường liếc nhìn Vu Bội.

Cố Chỉ trả Cầu Tuyết cho Vu Bội, Vu Bội xoa xoa chỗ đằng sau mà Cố Chỉ vừa nhéo lấy.

Bỗng nhiên Cố Chỉ tiến tới nói bên tai Vu Bội, “Không nên cho nó dụi những chỗ không được phép dụi.”

“Nếu không ở trước mặt nó tôi sẽ đòi lại gấp mười lần.” Cố Chỉ nói xong còn cười với Vu Bội, sau đó còn khıêυ khí©h nhìn Cầu Tuyết.

Vu Bội ngơ ngác tại chỗ, tỉnh táo lại thì cúi đầu nhìn ngực của mình, lập tức rùng mình.

Chỗ đó của cậu mấy hôm trước Cố Chỉ bị chơi tới mức nó vừa đỏ vừa sưng giờ mới đỡ hơn xíu.

Đối mặt với Cầu Tuyết… nếu thật sự là dáng vẻ này thì Vu Bội sẽ ngại chết mất.

Cố Chỉ cởϊ áσ khoác, mặc lên người Vu Bội chỉ đang mặc mỗi quần áo ngủ.

Anh có dáng người cao lớn, Vu Bội mặc áo của anh giống như bước ra từ vương quốc Tí Hon vậy.

Lần đầu tiên mặc áo của Cố Chỉ, chất liệu vải thoải mái giống như đang đè lên tim của Vu Bội, khiến nó đập loạn bình bịch.

Cố Chỉ đi đến bên cạnh chiếc ghế trống cạnh cửa sổ, Vu Bội nhanh chóng ngoan ngoãn theo sau.

Cầu Tuyết vốn chẳng biết mấy lời Cố Chỉ nói vừa nãy có nghĩa là gì, nó chỉ biết trắng trợn thè lưỡi liếʍ cằm và xương quai xanh của Vu Bội.

Lưỡi của hổ có rất nhiều gai lưỡi giống với lưỡi của mèo, nhưng gai lưỡi của hổ thì lại thô hơn nhiều, phần da cằm mà nó liếʍ khiến Vu Bội cảm thấy đau. “Em tranh thủ mà vuốt ve nó đi, lát nữa đi ngủ thì để nó ra bên ngoài.”

Đi được một nửa, bỗng nhiên Cố Chỉ quay đầu lại nói với Vu Bội.

Bước chân Vu Bội dừng lại.

Cố Chỉ biết cậu đang nghĩ cái gì, lập tức nói.

“Hoặc là để nó ở bên ngoài, hoặc cả hai đều phải ở bên ngoài.” Cố Chỉ cảm thấy mình rất có tình người, “Em tự chọn đi.”

Vu Bội đang ôm Cầu Tuyết không dám lại gần Cố Chỉ, sợ Cố Chỉ nhìn Cầu Tuyết không thuận mắt, lại xách phần gáy của nó lên.

Cố Chỉ ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế gỗ, không nói gì cả, tầm mắt nhìn về phía trước người của Vu Bội.

Bị anh nhìn chằn chằm như vậy khiến Vu Bội hơi sợ, đôi mắt lạnh nhạt của Cố Chỉ giống như đang tính toán cái gì đó.

Vu Bội đặt Cầu Tuyết lên thảm, Cầu Tuyết vẫy đuôi xoay quanh cậu, còn không ngừng nhảy lên ngửi mùi của của cậu, giống như vị vua của rừng xanh đánh dấu lãnh thổ cho mình.

Đáy mắt Cố Chỉ hiện lên vẻ khó chịu, anh vô cùng hối hận khi đưa nó đến đây.

“Được rồi.” Cố Chỉ nhắc nhở Vu Bội, “Chơi thì cũng chơi rồi, nghỉ ngơi thôi.”

Ý của Cố Chỉ là muốn đuổi Cầu Tuyết ra ngoài.

Biết Vu Bội không làm được, Cố Chỉ đứng dậy, không nói gì ném con hổ con còn chưa cai sữa ra ngoài.

Vu Bội không dám ngăn cản Cố Chỉ.

“Lại đây.” Cố Chỉ đi đến bên giường, vẫy tay với Vu Bội.

“Cơ thể khỏi rồi.” Cố Chỉ ôm eo của Vu Bội, ý nghĩ khi nhìn ánh mắt của Vu Bội đã quá rõ ràng.

[Còn một xíu xiu nữa...]

Cố Chỉ ngồi xuống giường, ngẩng đầu nhìn phần xương quai xanh hiện ra ở dưới cổ của Vu Bội, chỗ đó bị Cầu Tuyết liếʍ đến mức đỏ hết cả lên.

“Em nói xem nếu bây giờ tôi muốn em...” Cố Chỉ càng nắm chặt eo của Vu Bội hơn, “Liệu nó ở bên ngoài có nghe thấy hay không?”

Cố Chỉ nhếch miệng, cười lên trông rất xấu xa.

Sau khi Vu Bội biết rõ ý đồ của Cố Chỉ, lập tức xin tha. Mặc dù lần đầu Cố Chỉ luôn suy nghĩ đến cảm giác của cậu, vẫn luôn ấm áp tinh tế, không có ép buộc, nhưng Vu Bội vẫn thấy hơi sợ.

Cảm giác xé rách khủng khϊếp ở bên dưới đã đủ để trở thành cơn ác mộng của Vu Bội.

Mà Cầu Tuyết còn đang ở bên ngoài, căn phòng này cách âm cũng không tốt, khả năng nghe của vua các loài thú rất nhạy bén.

[Nó sẽ nghe thấy...không được đâu...] Vu Bội chỉ muốn ngăn cản Cố Chỉ ngừng suy nghĩ đến ý tưởng điên rồ này.

“Vậy nên lát nữa em phải ngoan hơn.” Nụ cười xấu xa của Cố Chỉ vẫn như vậy, “Đừng dạy hư trẻ nhỏ...”