Chương 5: Một tháng sau

Hiện thế, Hải Lan tinh, cục Đặc Sự cao cấp nhất toàn cầu.

Một người phụ nữ mặc bộ vét công sở màu đen, bước trên đôi giày cao gót đẩy ra cánh cửa lớn đi tới, nàng nói chuyện với một vị trưởng giả mặc Đường trang (Tang suit), râu tóc bạc trắng: "Tổng số người chơi đăng nhập đại lục Huyền Doanh lần này có 3 796 758 người, bởi vì trục trặc không rõ, bị cưỡng chế logout trò chơi có 3 796 757 người!"

Người được gọi là "Đại trưởng lão" lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, "Nói như vậy là còn có một người chơi bị quên mất ở bên trong đại lục Huyền Doanh? !"

"Đúng vậy!" cô gái trả lời.

"Vậy có biết rõ người chơi này là ai không?"

Cô gái lắc đầu nói, "Bởi vì có không ít người chơi khi thu hoạch được tư cách đăng nhập đã không tiến hành trình báo, cho nên chúng ta chỉ biết được tổng số người đăng nhập trò chơi và logout trò chơi, nhưng không thể nào biết thông tin cụ thể của tất cả người chơi. "

"Cho nên chúng ta khó có thể biết người chơi duy nhất vẫn bị giữ lại đại lục Huyền Doanh người chơi là người phương nào!"

Trưởng lão nhẹ gật đầu, sau đó lại chầm chậm nói ra: "Hi vọng đại lục Huyền Doanh nhanh chóng lại có thể mở cửa đăng nhập lần nữa, Hải Lan tinh của chúng ta cần thiết thu hoạch năng lượng từ đại lục Huyền Doanh, đê ứng đối đại tai nạn sắp đến!"

. . .

Đại lục Huyền Doanh.

Chờ tới lúc Tống Diệp mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng choang, mà hắn thì vẫn còn ở thôn Thu Ngữ, vẫn dựa sát bên cây đa lớn kia, bên cạnh còn ngủ một con chó cỏ màu trắng.

Ta thế mà vẫn chưa đăng xuất? !

Tống Diệp gãi gãi đầu, nội tâm oán thầm nói: " Đồ Thiên Đạo chó má, có gan thì mày nhốt tao ở đây hơn một tháng xem! "

Lúc này, Tống Diệp vẫn còn cảm thấy chuyện bị nhốt ở đây một tháng là một chuyện không thể nào, cho dù "Internet" của hắn lag đến mức nào đi nữa, cũng không có khả năng tới tận một tháng mà còn không thể thao tác đăng xuất!

Nhưng thời gian trôi qua cực nhanh, một tháng rất nhanh qua đi. . .

Một tháng sau, thôn Thu Ngữ, quán trà của Đông thúc.

Một nam tử mặc quần áo nha sai bước vào quán trà, chọn một cái bàn trống ngồi xuống, hét lên: "Đông thúc, cho bát trà nóng nào!"

Tống Diệp mang theo một cái ấm trà và một cái chén sạch đi ra: "Tới đây!"

Vị nha sai kia nhìn thoáng qua Tống Diệp , hỏi: "Đông thúc đâu?"

Tống Diệp khẽ cười nói, "Đông thúc lớn tuổi, con trai đón thúc ấy và người bạn già lên trên huyện thành hưởng thanh phúc rồi, cái quán trà này giao cho ta trông coi!"

Đông thúc bạn già chính là Trương đại thẩm, một tháng trôi qua, Tống Diệp giúp vị Trương đại thẩm này gánh nước mười mấy lần.

【gánh nước】 chỉ là một nhiệm vụ tân thủ thôn của Tống Diệp , nhưng ở trong mắt của Trương đại thẩm, Tống Diệp đã trở thành một người từ nơi khác tới có lòng tốt giúp người.

Mà bình thường bà nhìn thấy Tống Diệp đói bụng thì câu cá nhỏ và đào một ít rau dại để ăn, buổi tối thì ngủ ở bên cạnh cây đa lớn già, không có ngói che đầu, lẻ loi hiu quạnh, trông rất đáng thương, vậy nên đã thủ thỉ với người bạn già là Đông thúc, buổi tối để Tống Diệp ngủ ở phòng nhỏ sau quán trà.

Ba ngày trước, Trương đại thẩm và Đông thúc đã được con trai đón vào huyện thành ở, quán trà này tự nhiên là để lại cho Tống Diệp trông coi.