Chương 3: Thế giới trò chơi bị khóa

Lập tức, Tống Diệp đi tới phía tây thôn Thu Ngữ, chỗ kia có một cái sườn núi nhỏ, phía trên sườn núi trùng hợp có ba con sói hoang đang nhìn chằm chằm bên này.

Bọn chúng rất nhanh liền phát hiện ra lạc đàn Tống Diệp, lao nhanh về phía về Tống Diệp,

Đẳng cấp của sói hoang chỉ có 1 cấp, HP cũng chỉ có 120 điểm.

Là quái có lv thấp nhất thôn Thu Ngữ thôn, dùng để làm nhiệm vụ.

Tống Diệp lấy ra cái thanh kiếm sắt newbie rỉ sét kia, cầm kiếm vung về phía trước một cái.

Thiên Băng Địa Liệt Trảm!

Vung ra ba đạo kiếm khí màu đỏ.

Một con sói hoang xông lên ngay đầu lập tức bị mất nửa thanh máu.

【Thiên Băng Địa Liệt Trảm】 là kỹ năng mới bắt đầu duy nhất của Tống Diệp, đẳng cấp hạn mức cao nhất của kỹ năng là 10 cấp, trước mắt mới chỉ có 1 cấp.

Ngay sau đó, Tống Diệp lại thả mấy cái Thiên Băng Địa Liệt Trảm, mới gϊếŧ sạch ba con sói hoang này.

"Tích! Người chơi gϊếŧ chết【sói hoang】, kinh nghiệm giá trị + 20 điểm!"

"Tích! Người chơi gϊếŧ chết【sói hoang】, kinh nghiệm giá trị + 20 điểm!"

"Tích! Người chơi gϊếŧ chết 【sói hoang】, kinh nghiệm giá trị + 20 điểm!"

"Đinh! Chúc mừng người chơi hoàn thành nhiệm vụ 【đuổi sói】, kinh nghiệm giá trị + 300 điểm!"

Bây giờ , hắn xa xa dẫn trước những người chơi bị cưỡng chế loguot kia tận 560 điểm kinh nghiệm giá trị!

Đúng lúc này, trên sườn núi đột nhiên xuất hiện một cái bóng khổng lồ.

Tống Diệp ngước mắt nhìn kỹ, đó vậy mà là một con sói hoang thân hình to lớn như hổ báo.

【Dã Lang Vương】: 10 cấp!

Dã Lang Vương xông tới ra tay trước, đánh về phía Tống Diệp, nhanh như sét đánh.

Tống Diệp không nói hai lời, quay đầu chạy ngay và luôn!

Chứ còn sao giờ, 10 cấp Dã Lang Vương, một mình hắn căn bản là không có cách đối phó.

Bảo mệnh quan trọng a!

Mắt thấy Dã Lang Vương sắp đuổi kịp hắn, tiếng dã thú gầm gừ dường như đang ghé vào lỗ tai hắn vậy.

Nhưng đột nhiên, tiếng sói hú biến mất, tiếng chân Dã Lang Vương giẫm đạp mặt đất cũng không còn, nhưng mà Tống Diệp vẫn là lao nhanh lên phía trước hơn trăm mét nữa mới dám xoay đầu lại.

Đập vào mắt là con sói lớn ngã xuống đất, toàn thân đẫm máu, mà bên cạnh nó đứng một cô gái mặc váy trắng, làn váy tung bay.

Khuôn mặt nàng lạnh lùng, mi mắt thu thuỷ, giống như tiên tử không dính khói lửa trần gian.

Lúc này, trùng hợp có hai thôn dân đi ngang qua, bọn họ thả đòn gánh trong tay xuống, quỳ hướng về vị nữ tử váy trắng kia, trong miệng thì chào hỏi _ _ _ "Tô tiên sư" !

Ánh mắt của vị nữ tử được xưng là "Tô tiên sư" kia rơi vào trên người Tống Diệp, từ tốn nói: "Ngươi căn cốt không tệ, lại nguyện vì thôn dân đuổi sói, tâm địa cũng không kém, cầm lấy cái này đi!"

Một tấm thiệp lập tức từ trong tay nàng bay ra, bay tới trong lòng bàn tay của Tống Diệp.

Tống Diệp cầm lên xem xét, trên thϊếp mời viết một hàng chữ, " Thiệp mời của Huyền Thanh cung"

"Cầm thϊếp mời này đến Huyền Thanh cung đi, có thể làm đệ tử ngoại môn!"

Lời còn chưa nói hết, vị này Tô tiên sư đã bay đến nơi giao nhau giữa trời đất, thành một chấm trắng rồi.