Một lát sau, bên ngoài lại truyền tới tiếng nói của Triệu bộ khoái, chắc là hắn đã gọi người giúp đỡ từ huyện Trừng tới rồi.
Tống Diệp vội vàng ra tới trước sập trà, thấy bên cạnh Triệu bộ khoái có thêm ba vị bộ khoái dáng người to cao, nghĩ thầm bốn người bọn họ xua đuổi một con lang Vương hẳn không thành vấn đề.
Triệu Chí Cao hướng Tống Diệp hỏi, "Con sói lớn kia có vào thôn không, có làm ai bị thương không!"
Tống Diệp trả lời, "Chạy rồi!"
Triệu bộ khoái thở phào một hơi, "Chạy thì tốt rồi!"
Có thể thấy được, tình cảm của hắn dành cho thôn Thu Ngữ rất sâu đậm.
Nhưng mà bỗng nhiên, Triệu bộ khoái mở to hai mắt, nhìn đăm đăm về phía sau lưng Tống Diệp.
Tống Diệp cũng đi theo phía ánh mắt của hắn nhìn qua, liền thấy Tần Khê Y đi từ trong sân nhỏ ra, nàng ta đã cởi bộ đồ bằng vải thô mà Tôn đại thẩm cho ra, mặc bộ váy đen dài tên "Huyền Uyên Cửu U Y" kia vào.
Bộ váy đen này của nàng lại hiện ra, chắc do ăn hết nồi canh ban nãy Tống Diếp nấu cho nên tu vi của nàng đã khôi phục nhiều.
"Đây. . . Đây là cô nương nhà nào thế!" Triệu bộ khoái kinh ngạc nhìn nói.
Dù là ở huyện Trừng, từ trước tới nay hắn cũng chưa từng gặp qua nữ tử xinh đẹp như vậy, Tần Khê Y xuất hiện giống như Thiên Tiên hạ phàm trần vậy, hơn nữa chỉ đứng cách hắn có vài bước chân mà thôi.
Nhưng lại mang đến một loại cảm giác áp bách, làm người chỉ có thể nhìn mà không thể chạm vào!
"Nàng là chạy nạn từ Đạm thành tới, hôm qua mới tới thôn Thu Ngữ!" Tống Diệp nói ra.
Triệu bộ khoái nhẹ gật đầu: "Đạm thành chỗ Ly quốc biên giới, xác thực có chiến sự."
Khi nói tới đây, trên mặt Triệu bộ khoái trên mặt không khỏi lộ ra vẻ lo lắng, nếu như Đạm thành thất thủ, binh mã của Yên quốc tiến quân thần tốc, như vậy huyện Trừng cũng có thể sẽ có nguy hiểm.
Đến lúc đó, dân chúng của toàn bộ huyện Trừng thậm chí thôn Thu Ngữ có thể sẽ phải chạy nạn tứ phía!
"Tiểu phu quân, canh ngươi nấu rất ngon, cám ơn ngươi!" Tần Khê Y nhìn Tống Diệp cười nói vui tươi.
Triệu bộ khoái lại ngây ngẩn cả người, vị nữ tử có diện mạo giống tiên nữ trên trời này lại gọi tên tiểu tử này là "Tiểu phu quân" ?
Tống Diệp có thể từ trong ánh mắt của Triệu bộ khoái nhìn ra sự nghi ngờ thậm chí là kinh ngạc, liền giải thích nói: "Nàng coi như nương tử chưa cưới vào cửa của ta, tối qua thôn trưởng mới giúp ta quyết định việc hôn sự này!"
Nghe nói như thế, trong lòng Triệu bộ khoái buồn bực cực kỳ: " Thôn trưởng chẳng phúc hậu gì, lão Triệu ta đây vì thôn Thu Ngữ nỗ lực nhiều như vậy, đến bây giờ vẫn còn cô độc đây này, có nữ nhân xinh đẹp như thế, vậy mà không trước hứa hẹn cho lão Triệu ta, tiện nghi tiểu tử thúi này! "
"Tiểu phu quân, hôn sự của hai chúng ta có thể phải kéo dài thời hạn!" Tần Khê Y đột nhiên nói với Tống Diệp rằng: "Ta có việc phải đi xa một chuyến, cũng không biết tới khi nào mới có thể trở về!"
Tống Diệp nghe tới chỗ này, lập tức hiểu được quả thật là nữ nhân này từ vừa mới bắt đầu liền chuẩn bị đào hôn.