Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vợ Nhà Người Ta

Chương 8: Mê loạn

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Ngô Hạo, anh bình tĩnh chút đi, anh không được như vậy. Nếu như anh làm tổn hại tôi, anh tư sẽ không tha cho anh đâu!”

Tôi dứt khoác lôi Hoa Tử Việt ra để doạ anh ta, bởi vì phân tích từ vết thương trên mặt và lời mà anh ta nói, anh ta chắc hẳn là bị Hoa Tử Việt kêu người đánh rồi.

“Mẹ nó cô là vợ của tôi, chúng ta bây giờ vẫn chưa ly hôn, tôi xơi cô, đó là đạo lý hiển nhiên, thiên vương lão tử cũng không quản được! Hơn nữa, đợi tôi quay video rồi, Hoa Tử Việt còn có thể làm gì nữa? Chỉ có thể ngoan ngoãn lấy tiền ra để mua thôi! Anh ta đã nói trên hôn lễ, cô là người mà anh ta thích, anh ta sẽ nhẫn tâm để video của người mà anh ta thích và người đàn ông khác mây mưa bị truyền ra ngoài sao? Cô nói, anh ta sẽ chi bao nhiêu tiền để mua đây? 15 tỷ, hay là nhiều hơn?”

Nhắc đến tiền, trong mắt Ngô Hạo phát ra ánh sáng, bộ dạng điên cuồng.

Lúc này truyền đến tiếng đập cửa yếu ớt, lực đạo rất yếu: “Mẹ ơi, mẹ ơi?”

“Nể mặt của con, anh tha cho tôi đi.” Tôi cầu xin.

“Nể mặt của con? Tiểu tạp chủng đó căn bản không phải là của tôi! Tôi tại sao phải nể mặt nó chứ?” Ngô Hạo gào lên.

“Ngô Hạo, anh bình tĩnh đi, như vậy đi, anh nói xem, đứa con này tại sao lại không phải là của anh chứ, anh nói rõ đi, anh cần tiền, tôi sẽ bảo anh tư cho anh. Anh không cần làm mấy chuyện này, anh cũng có thể lấy được tiền.”

Đầu óc tôi càng lúc càng choáng, cơ thể càng lúc càng nóng, nhưng tôi vẫn phải cố gắng duy trì bình tĩnh. Hy vọng chí ít có thể kéo dài chút thời gian, tuy tôi biết dù có kéo dài thời gian thì cũng không thể có ai đến.

“Có gì hay để mà nói, cô là vợ của tôi, đàn ông khác có thể nện, mẹ nó tại sao tôi lại không thể? Tôi muốn quay video ân ái với cô, để cho Hoa Tử Việt chi giá cao để mua!”

Ngô Hạo nói xong, thì cởϊ qυầи của mình, lao về phía tôi.

Tôi tuyệt vọng, nước mắt trào ra.

Lúc tôi chuẩn bị cam chịu số phận thì ‘rầm’ một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị đá ra. Một người đàn ông cầm cây gậy bóng chày xông vào, nện về phía Ngô Hạo.

Tôi nhìn người tiến vào, vậy mà lại là Hoa Tử Việt! Anh xuất hiện ở trong nhà tôi giống như là thần vậy!

Ngô Hạo cũng nhìn rõ là Hoa Tử Việt, có chút sợ hãi, ôm lấy đầu co rúc ở trên mặt đất, nhưng Hoa Tử Việt cũng chẳng nương tay, một gậy rồi đến một gậy giáng xuống, mãi đến khi Ngô Hạo không nhúc nhích nữa.

Anh thấy tôi không nhúc nhích gì, giống như là hiểu ra cái gì đó. Cởϊ áσ khoác ra, lấy quần áo cho tôi mặc vào, sau đó bế tôi lên, đi ra khỏi phòng.

Con của tôi vậy mà lại không có ở đây, trong phòng khách không có người nào cả.

“Tiểu Phong đâu? Con của tôi đâu? Sao anh lại xuất hiện ở đây?” Tôi hỏi.

Anh làm mặt lạnh, không nói tiếng nào. Bế tôi xuống lầu.

Xe của anh ngừng ở dưới lầu, trên hàng ghế sau, người giúp việc chăm sóc đó đang an ủi Tiểu Phong.

Gió vừa thổi, tôi dường như có được chút sức lực, nhưng vẫn mềm nhũn, trên người vẫn còn nóng.

Anh đặt tôi ở bên cạnh Tiểu Phong, Tiểu Phong ôm lấy cổ tôi: “Mẹ ơi, ba kéo mẹ vào phòng, con sợ, cho nên gọi điện thoại cho chú Hoa.”

Tôi thấp giọng nói cảm ơn với Hoa Tử Việt. Bởi vì người giúp việc chăm sóc ở bên cạnh, tôi cũng không nói gì nhiều. Chuyện ở trong phòng, quả thực là không thể mở miệng nói được.

“Người phụ nữ ngu ngốc.” Tôi nghe thấy Hoa Tử Việt khinh miệt mà thốt ra năm chữ.

Cũng may anh xuất hiện, nếu không tôi đã để tên súc sinh Ngô Hạo đó thành công rồi, tôi không có phản bác, tôi cũng không có sức để phản bác.

Tôi tưởng anh đưa chúng tôi về bệnh viện, nhưng thực ra không phải. Chiếc xe chạy về hướng nam, lái vào Phong Lâm Biệt Uyển.

Phong Lâm Biệt Uyển là một khu biệt thự cao cấp ở thành phố Sài, cũng là khu người giàu nổi tiếng. Với thân phận của Hoa Tử Việt, sống ở nơi như thế này cũng không kỳ lạ chút nào.

Tôi vốn không muốn ở nhà người khác, nhưng tôi có thể một mình đầu đường xó chợ, nhưng không thể liên luỵ con được. Trời tối rồi, cũng chỉ có thể như vậy thôi.

“Đi tắm cho đứa nhỏ đi.” Hoa Tử Việt dặn dò người giúp việc chăm sóc. Người giúp việc chăm sóc đáp một tiếng rồi dắt Tiểu Phong đi.

Tôi vốn tưởng rằng, người giúp việc chăm sóc đó được mời tạm thời ở bệnh viện, bây giờ xem ra, cô ta là người làm của nhà Hoa Tử Việt.

“Đi theo tôi.”

Anh nói xong thì đi lên lầu, tôi chỉ đành đi theo, nhưng bước chân vẫn bập bềnh trôi nổi, căn bản không lên lầu nổi.

Anh lại bế tôi lên, tôi co rúc trong vòng tay anh, vốn đã bớt đi chút nóng nực, bây giờ đột nhiên lại bùng lên mạnh mẽ. Trái tim đập thình thịch, có một số suy nghĩ khiến cho bản thân mình xấu hổ một thoáng vυ"t qua.

Lên lầu hai, vào một căn phòng, ném tôi lên giường, sau đó quay người đi.

Anh kéo cửa, chuẩn bị đi ra ngoài. Nhưng lại đột nhiên dừng bước chân lại, quay người nhìn tôi một cái, đột nhiên lại đi về phía tôi, vừa đi, vừa cởϊ áσ khoác trên người, vứt qua một bên, sau đó bắt đầu cởi cà vạt.

Tôi nhìn chằm chằm anh, trái tim đập càng nhanh hơn. Dược tính trong cơ thể chưa hoàn toàn giảm hẳn.

Anh khom người xuống, nhìn chằm chằm vào tôi. Đột nhiên đưa tay vào giữa chân tôi, tôi run rẩy một hồi như phản xạ có điều kiện.

Đôi mắt hoa đào của anh khẽ híp lại, khoé miệng hiện lên nụ cười tà mị, biểu cảm từ lạnh nhạt trở nên có chút đùa giỡn. Tay kia thì bất ngờ chạm vào ngực tôi.

Toàn thân tôi lại bị chấn kinh.a
« Chương TrướcChương Tiếp »