Tưởng Thần Long gật đầu: “Cao Kiều có ân tình rất sâu với anh tư, anh tư sẽ không phủ bỏ mọi thứ về Cao Kiều chỉ vì một sai lầm. Nhưng anh ta không phải là người hồ đồ, anh ta có cách xử lý của riêng mình.”
“Tôi chỉ lo anh ta sẽ bị Cao Kiều lừa, tôi không có ghen tuông.” Tôi giải thích.
“Anh chỉ nghe lệnh làm việc, còn việc nhà của em, anh không tiện xen vào.” Tưởng Thần Long nói rất có phân tấc.
Sau khi rời khỏi nhà kho, Tưởng Thần Long đưa tôi về Phong Lâm Biệt Uyển.
Hoa Tử Việt không biết đã đi đâu, không có trở về.
Tiểu Phong cũng không có ở đây, chị Trân nói cô đã được đưa đến Hoa phủ.
Gần đây có nhiều việc xảy ra, chắc Hoa Tử Việt cũng đã cân nhắc đến sự an toàn của Tiểu Phong, nên tạm thời đưa cô đến nhà họ Hoa sẽ an toàn hơn.
Buổi tối tám giờ, tôi ngồi ở trong sân, trong lòng thầm nghĩ, không biết người đàn ông đó có đi tìm Cao Kiều không? Hoa Tử Việt có biết được chân tướng không?
Nghĩ lại, nếu như tôi là Cao Kiều, lúc này tôi nhất định sẽ không để người đàn ông đó tìm thấy tôi. Khi Hoa Tử Việt nói anh ta sẽ gϊếŧ người đàn ông đó, Cao Kiều hoàn toàn ủng hộ anh ta. Nếu có thể, chỉ e là cô ta sẽ tìm cách bắt người đàn ông đó rời thành phố. Nếu vậy thì sẽ không có bằng chứng.
Nghĩ đến đây, tôi không thể nào ngồi yên được. Tôi phải tìm cách tìm ra người đàn ông đó trước. Nhưng tôi có thể tìm ở đâu đây? Nếu có thông tin liên lạc của anh ta thì tôi có thể nói chuyện với anh ta, nhưng bây giờ tôi không có gì cả, tôi không thể liên lạc được với anh ta.
Sau đó tôi nghĩ đến một nơi, chính là phòng khám đó. Mỗi bệnh nhân cần để lại một số thông tin cá nhân để được điều trị như tên, tuổi, nếu may mắn có thể tìm được số điện thoại để có thể liên hệ với người đàn ông đó.
Tôi lợi dụng lúc chị Trân và mọi người không để ý, lẳng lặng chuồn ra ngoài, bắt taxi đến phòng khám.
Đèn của phòng khám vẫn sáng, tôi định bước vào thì cửa ra vào thì cửa mở ra, một người bước ra. Nhìn qua ánh đèn, hóa ra là người đàn ông đó!
Anh ta cũng phát hiện ra tôi, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.
“Tôi muốn nói chuyện với anh.” Tôi cố gắng bình tĩnh nói.
Anh ta không nói gì, chỉ nhìn tôi, nhưng tôi không cảm thấy trong mắt anh ta có tia sáng dữ tợn nào, anh ta chỉ khi nhìn Hoa Tử Việt, trong mắt mới có hận ý.
“Tôi không có ý xấu, tôi chỉ muốn nói chuyện với anh.” Tôi nói lại lần nữa.
Anh ta vẫn không đáp lại. Nhấc chân đi ra ngoài.
“Anh đừng tấn công Hoa Tử Việt nữa, anh sẽ không thành công đâu. Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ chỉ lún sâu vào thôi, vì một người phụ nữ như Cao Kiều thật sự không đáng. Ban ngày lúc ở trong nhà kho, Hoa Tử Việt giả vờ nói muốn gϊếŧ anh, hỏi ý kiến của Cao Kiều, nhưng Cao Kiều không hề phản đối. Cô ta còn nói anh sẽ đe dọa Hoa Tử Việt, chết cũng rửa không sạch tội.”
Anh ta dừng lại, quay đầu nhìn tôi, gương mặt lộ rõ vẻ buồn không thể cưỡng lại.
Nhìn vẻ mặt này, đáy lòng tôi có suy đoán, hẳn là đúng tám chín phần mười.
“Chúng ta tìm một nơi để nói chuyện đi, đừng lo, Hoa Tử Việt sẽ không làm phiền anh đâu, nếu vậy thì hôm nay anh ta sẽ không để anh đi đâu. Tôi chỉ là một phụ nữ yếu đuối, nên tất nhiên anh không cần phải lo lắng.”
“Cô không sợ tôi sẽ cưỡng ép cô, buộc Hoa Tử Việt phải phục tùng sao?” Anh ta đột ngột nói.
Tim tôi như thắt lại, nhưng tôi vẫn giả vờ ổn: “Anh sẽ không làm như vậy, vả lại tôi đã dám đến, vậy thì tôi sẽ không sợ anh.”
“Cô muốn nói chuyện gì với tôi?” Giọng điệu của anh ta dịu đi một chút, tôi cảm thấy anh ta đang dần thả lỏng cảnh giác.
“Chúng ta đi tìm một chỗ ngồi nhé?” Tôi cố gắng thư giãn giọng điệu của mình.
Anh ta không nói gì, xoay người bước ra ngoài, tôi cũng chỉ đành đi theo anh ta.
Cũng may có một nhà hàng ramen gần đó, anh ta bước vào, tôi cũng vào.
“Cô muốn một cái bát không?” Anh ta hỏi tôi.
Tôi lắc đầu: “Cảm ơn anh, tôi đã ăn rồi.”
“Cũng đúng, người giàu làm sao ăn đồ rẻ như vậy được.” Anh ta nói.
“Tôi ăn thường xuyên luôn, với cả tôi thích ăn mà.” Tôi chỉnh lại anh ta, sau đó ngồi xuống trước mặt anh ta.
“Tôi đã tấn công chồng cô, hãm hại cô, cô còn tìm tôi làm gì?” Anh ta hỏi.
“Anh không phải là người xấu, anh làm vậy là vì Cao Kiều.”
Anh ta lấy mì do người phục vụ mang đến, dùng đũa khuấy nhẹ: “Cô biết được gì?”
“Anh và Cao Kiều là cùng một giuộc, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau. Ban đầu anh muốn làm việc trong nhà họ Hoa để hợp tác với Cao Kiều loại trừ tôi. Nhưng anh lại tấn công Hoa Tử Việt, đó không phải là ý của cô ta, tôi nói đúng không?”
Anh ta không nói gì, lặng lẽ ăn mì.
“Anh thích Cao Kiều, cho nên anh sẵn sàng làm rất nhiều chuyện vì cô ta. Nhưng sau khi phát hiện Cao Kiều thân cận với Hoa Tử Việt, sắp làm như không quen biết anh, anh lại dồn hết mối hận này lên Hoa Tử Việt. Anh cứ nghĩ là do Hoa Tử Việt, nếu không Cao Kiều sẽ không thay lòng đổi dạ. Cho nên anh muốn tấn công Hoa Tử Việt, anh cứ nghĩ nếu không có Hoa Tử Việt, Cao Kiều sẽ không trở nên như vậy.”
Anh ta ngừng ăn mì, đặt đũa lên bát: “Là Hoa Tử Việt bảo cô đến tìm hiểu về tôi sao?”
Tôi cười: “Anh coi thường Hoa Tử Việt quá rồi, anh ta có cái tên khác là anh tư. Khả năng của anh ta ở thành phố Sài thật sự rất kinh người, muốn giải quyết anh thì anh cũng không thể thoát ra khỏi được thành phố Sài đâu. Anh ta có thể tóm được anh trong thời gian ngắn như vậy, điều này đã tự nói lên vấn đề. Anh ta không cần tôi ghe ngóng, tôi tìm anh, không liên quan gì đến anh ta.”
Anh ta không nói gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm.
“Tôi đã nói tôi không có ý xấu. Tôi chỉ muốn nhắc anh, Cao Kiều có thể không còn là Cao Kiều anh biết nữa rồi. Để đạt được mục đích của mình, cô ta có thể không từ thủ đoạn, đừng vì cô ta mà hy sinh bản thân. Việc cô ta muốn làm là việc riêng của cô ta, anh không nên trộn lẫn vào đó. Cho dù anh giúp cô ta bóp chết tôi, cô ta có thể gả cho Hoa Tử Việt, vậy anh có thể nhận được gì? Cô ta sẽ cho anh một khối tài sản khổng lồ sau đó bảo anh đi? Tôi không nghĩ vậy, với phong độ hiện tại thì cô ta sẽ bịt miệng không cho anh nói một lời nào, cô ta sẽ đổ hết tội lỗi cho anh.”
Anh không nói gì, đầu hơi cúi xuống, như có chút buồn.
Mặc dù anh ta dùng dao tấn công Hoa Tử Việt, nhưng tôi không cảm thấy anh ta là người quá hung ác, thậm chí anh ta còn có một số phẩm chất rất đơn giản trong người.
“Tôi biết anh rất đau, vì phải giúp người mình thích gả cho người đàn ông khác, dù thành công hay không thì anh cũng là người đau khổ nhất. Nhưng Cao Kiều không cảm thấy thương cho anh, cô ta thậm chí còn không ngăn cản Hoa Tử Việt tấn công anh, cho nên anh thực sự không cần phải làm như vậy.”
Anh ta không nói gì, chỉ lấy điện thoại ra, bấm nhẹ rồi đột nhiên đưa cho tôi.
Tôi hơi sững sờ, không biết tại sao, nhưng tôi vẫn cầm lấy điện thoại. Trên điện thoại là một cô gái, rất xinh đẹp, có chút giống Cao Kiều, nhưng không giống lắm, phần dưới gương mặt rất khác với Cao Kiều.
Cô gái trong ảnh cười rất hạnh phúc, rất tỏa nắng.
“Đây là Cao Kiều?” Tôi hỏi, tôi không hiểu anh ta cho tôi xem tấm ảnh này là có ý gì.
“Không phải cô ta, cô ấy tên là Nguyễn Tố Tố.”
Tôi càng không hiểu, tại sao anh ta lại cho tôi xem ảnh của cô gái khác?
“Cô ấy cũng là Cao Kiều bây giờ, để giống Cao Kiều hơn, cô ấy đã tiêu hết số tiền tiết kiệm của tôi để phẫu thuật thẩm mỹ, cô ấy nói sẽ trả lại cho tôi gấp trăm lần. Cô ấy nói chỉ cần cô ấy gả cho người đàn ông đó, sau này chúng tôi sẽ có tiền để tiêu.” Khi anh ta nói điều này, ánh mắt anh ta lại thoáng buồn.
Tim tôi đập thình thịch, dường như tôi đã hiểu ra điều gì đó.