Anh muốn lấy lại vòng tay, tôi đương nhiên không đưa, Hoa Anh đưa cho tôi, dựa vào cái gì phải cho anh?
“Lấy ra.” Anh vẫn đưa tay ra, nhưng lúc này anh nhìn Tiểu Phong ngủ bên cạnh thì giọng thấp xuống một chút.
“Không đưa! chị Anh cho tôi, dựa vào cái gì phải đưa cho anh chứ?”
“Thứ này không tốt.” Anh nói.
“Không tốt là chuyện của tôi, cũng không phải của anh.”
Anh trừng mắt nhìn tôi một cái rồi khởi động xe. Không hề để ý đến tôi.
Tôi lại bị anh đưa về Phong Lâm Biệt Uyển, mỗi lần trở về, tôi đều linh cảm anh sẽ nhanh chóng đuổi mình đi. Nhưng thật ra trong lòng tôi cũng không ghét bỏ chỗ này, không phải bởi vì chỗ này xa hoa lộng lẫy, là vì con trai tôi ở đây.
Sau khi tôi sắp xếp cho con trai thì đi tắm rửa, lúc tôi đi ra thì thấy Hoa Tử Việt cầm một chai rượu trong tay, ngồi trên ghế trong phòng ngủ của tôi.
“Tôi muốn đi ngủ.” Tôi nhắc nhở anh: “Tuy rằng đây là nhà của anh, nhưng hiện tại tôi ở đây nên là phòng của tôi.”
“Đưa vòng tay kia cho tôi.”
Anh vẫn còn nhớ chuyện này, đúng là không biết xấu hổ, rốt cuộc chiếc vòng đó có giá trị bao nhiêu lại khiến anh nhớ mãi không quên như thế? Nhất định phải lấy lại cho bằng được?
“Không đưa.” Tôi từ chối: “Tôi đã nói rồi, chị Anh cho tôi, không phải cho anh.”
“Chị ấy cho Tiểu Phong, không phải cho cô.” Hoa Tử Việt lạnh như băng sửa lại.
“Tôi là mẹ của Tiểu Phong, tự nhiên do tôi cất giữ.” Tôi nói hợp tình hợp lý, không phải tôi yêu tiền, anh càng như vậy, tôi càng không đưa.
“Tôi là ba của Tiểu Phong. Muốn cất giữ cũng phải để tôi làm.”
Vốn chỉ là một chiếc vòng tay, một người nói là mẹ Tiểu Phong, một người là ba của Tiểu Phong. Bầu không khí bỗng nhiên trở nên mập mờ kỳ lạ.
“Đưa tôi.”
“Không đưa.”
“Rốt cuộc cô có đưa hay không?”
“Không đưa.”
Cuộc đối thoại giống như người lớn với trẻ con làm cho Hoa Tử Việt bực bội. Anh ngẩng đầu uống một ngụm rượu rồi đứng lên đến gần tôi.
Tôi không hề sợ hãi nhìn thẳng anh. Tôi không đưa cho anh. Đồ của anh có thể lấy lại bất cứ lúc nào, nhưng đây là quà người khác cho đứa bé, dựa vào cái gì tôi phải đưa cho anh?
“Cô biết thứ này của ai không?” Hoa Tử Việt lạnh lùng hỏi.
“Tiểu Phong.” Tôi trả lời chắc chắn.
Hoa Tử Việt nghiêng đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ và khinh thường: “Cô đúng là người phụ nữ quá ngu ngốc, tôi nói chủ nhân của vòng tay.”
“Đương nhiên là chị Anh.” Tôi đáp.
Anh lại lắc đầu: “Chủ nhân trước đó nữa.”
Tôi lắc đầu, tỏ vẻ không biết, sau đó bổ sung: “Tôi cũng không muốn biết.”
“Cô không biết mà còn giữ?” Hoa Tử Việt tức giận nói.
“Tôi không biết nhưng cũng muốn giữ lại.” Tôi trả lời.
Anh đưa tay lấy túi xách tôi để trên bàn, anh biết vòng tay ở đó. Tôi không đi giành với anh, bởi vì tôi biết mình không thắng được anh.
“Cho nên anh cũng chỉ biết bắt nạt phụ nữ. Một người đàn ông ra tay cướp đồ của phụ nữ, đúng là không biết xấu hổ.” Tôi mắng.
Khóe miệng anh co lại rồi ném túi xách của tôi lên giường, hừ lạnh một tiếng, xoay người đi ra ngoài, có vẻ muốn đóng sập cửa lại, nhưng cuối cùng lại đóng nhẹ cửa, anh thu lại lực tay.
Cậu bé ngủ ở phòng bên cạnh, anh lo lắng cửa đóng mạnh sẽ ảnh hưởng đến cậu bé.
Tôi thở ra một hơi, cuối cùng khiến anh tháo chạy một lần, bỗng nhiên trong lòng có chút vui. Tôi nhìn anh quên cầm chai rượu đi thì cầm chai rượu uống thử một ngụm, rượu tây đúng là quá cay.
Sáng sớm hôm sau, lúc ăn bữa sáng, Tiểu Phong vẫn không ngủ đủ, luôn nói không muốn đi học. Cậu bé nói tôi gọi cho cô giáo xin nghỉ, nhưng Hoa Tử Việt không đồng ý, nói trẻ con đi học giống như người lớn đi làm, không phải muốn đi thì đi, không muốn đi thì có thể không đi.
Cuối cùng anh đồng ý tự mình đưa Tiểu Phong đi học, Tiểu Phong cũng vui vẻ đồng ý.
Bọn họ đi không bao lâu, tôi nhận được điện thoại phỏng vấn của công ty. Tôi vội vàng đi phỏng vấn, kết quả người ta biết tôi không có bằng tốt nghiệp đại học nên bị rớt.
Đây là chuyện nằm trong dự đoán, tôi cũng không quá chán nản. Tôi đi vòng quanh trung tâm thành phố Sài một ngày, cũng không tìm được vị trí thích hợp với mình.
Sau khi đi dạo thì tôi phát hiện mình cách trường mẫu giáo không xa, cũng sắp đến giờ Tiểu Phong tan học, vì thế tôi quyết định qua đó đón cậu bé.
Tôi đến cửa trường mẫu giáo không lâu thì tài xế đón Tiểu Phong cũng tới, chúng tôi cùng chờ cậu bé tan học, sau đó cùng quay về Phong Lâm Biệt Uyển.
Khi tôi lên lầu hai thì có cảm giác có chỗ nào đó không giống bình thường. Tôi cẩn thận quan sát thì kinh ngạc phát hiện cửa sắt ngăn lầu hai và lầu ba không còn nữa.
Không phải không khóa mà là cửa sắt được tháo xuống. Trên tường còn có dấu vết tháo dỡ chưa kịp xử lý.
Tôi đi hỏi chị Trân chuyện gì xảy ra, chị Trân nói ông chủ gọi thợ đến tháo xuống, cửa cũ đã dọn đi rồi.
Không biết vì sao trong lòng tôi lại hơi vui vẻ. Chỉ là tháo dỡ một cái cửa sắt nhưng giống như tháo dỡ một bức tường khó chịu trong lòng tôi vậy.
Nếu đã tháo cửa rồi, vậy là cũng hủy bỏ vùng cấm lầu ba sao? Người ta có thể tự do lên xuống?
Lòng hiếu kỳ rất chết người, tôi gần như không chút do dự, dọc theo hành lang đi lên.
Đồ đạc trong phòng vẫn còn, nhưng đã được đóng gói, nhìn có vẻ chuẩn bị dọn đi.
Tôi không khỏi khó hiểu, Hoa Tử Việt muốn buông xuống sao?
Là bởi vì nhìn thấy Cao Kiều diễn kịch đổ cà phê lên người nên thất vọng với Cao Kiều thất vọng, cho nên buông xuống?
Có một số việc vẫn luôn đặt ở trong lòng một thời gian dài, trái tim cũng sẽ mệt mỏi, cho nên buông xuống?
Tôi không mừng rỡ như điên, nhưng tôi thật sự nhẹ nhõm trong lòng một chút. Tôi không ở lại lầu ba lâu, nhanh chóng đi xuống lầu.
Trong lòng tôi thầm đối nói với mình, mặc kệ Hoa Tử Việt có dọn những thứ kia hay không, tôi sẽ không động đến nó. Mặc kệ hiện tại Cao Kiều là người thế nào, nhưng nếu trước kia cô ta thật sự chăm sóc Hoa Tử Việt hai năm, Hoa Tử Việt còn tình cũ với cô ta cũng là chuyện bình thường.
Có những thứ tốt đẹp thuộc về người khác thì không cần phải phá hủy nó vì sự ghen ghét của mình, cũng không phá hủy hết được.
Một đêm bình an, ngày hôm sau tôi lại tiếp tục gửi sơ yếu lý lịch trên mạng, tôi không tin mình không tìm thấy một công việc cho mình.
Giữa trưa, tôi ngủ một giấc, trong lúc mơ mang bỗng nhiên có một tiếng gào hét làm tôi tỉnh dậy: “Không xong rồi, cháy!”
Tôi xoay người ngồi dậy, lao ra ngoài cửa thì gặp gỡ chị Trân chạy tới, hai người chạy nhanh suýt nữa đυ.ng vào nhau.
“Bà chủ, cô tránh trước đi, không biết vì sao lầu ba lại cháy! Chúng tôi đã báo cảnh sát, cô tránh đi trước đi, đừng để bị thương.”
Tôi lên tiếng, chạy theo chị Trân xuống dưới lầu.
Khói đen ở lầu ba bốc lên cuồn cuộn, trong lòng tôi nghĩ không xong rồi, lầu ba đều cất giữ đồ cá nhân của Hoa Tử Việt, có những thứ rất quan trọng với anh, ngày hôm qua anh mới tháo dỡ cửa, hôm nay lại cháy, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?