Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vợ Nhà Người Ta

Chương 23: Đóng vai nhân vật gì?

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Cô ơi, có vấn đề gì không vậy?” Cô ta còn hỏi.

Lúc này tôi mới phát hiện mình thất thố, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc lại, mỉm cười với tôi ta: “Xin chào, thật vui vì có thể được phục vụ cho cô.”

“Tôi muốn mua một chiếc điện thoại di động, có dòng nào tốt để giới thiệu không?” Cô ta cũng mỉm cười hỏi tôi.

“Cho hỏi là cô sử dụng điện thoại, cô quan trọng đến tính năng ở phương diện nào vậy, là chụp hình hay là chơi game, hay là cái khác?” Tôi liền cố gắng bình tĩnh mà hỏi.

“Tôi cũng ít chơi trò chơi, thỉnh thoảng sẽ chơi trò chơi Vương Giả Vinh Diệu ngẫu nhiên cũng sẽ chụp phong cảnh đẹp gì đó. Trước đó tôi dùng iPhone, nhưng mà không thích hệ điều hành iOS của iPhone, iPhone không thể tải app nhiều được, chúng tôi cũng không thể dùng, rất ghét chuyện này, cho nên tôi muốn đổi sang một cái khác thử xem sao.”

Tôi nhẹ nhàng gật đầu, giới thiệu cho cô ta một cái điện thoại hàng cao cấp nội địa.

Cô ta mua rất hào phóng, đồng thời còn lấy sim điện thoại di động ra cho tôi gắn dùm cô ta, sau đó nói muốn thử hiệu quả trò chuyện của điện thoại, cho nên hỏi số điện thoại di động của tôi.

Thật ra thì tôi do dự trong nháy mắt, nhưng mà tôi cảm thấy yêu cầu của cô ta cũng không quá đáng, cho nên tôi cũng đã đồng ý.

Cô ta cầm điện thoại di động, rốt cuộc cũng đã đi khỏi, tôi thở một hơi nhẹ nhõm, trong lòng tôi đang suy nghĩ thế giới này thật là nhỏ, vậy cũng có thể gặp nhau ở đây.

Cảm giác hơi đói bụng, tôi lấy điện thoại di động ra tiếp tục gọi thức ăn ngoài, còn chưa gọi được thì Tưởng Thần Long đã đi đến: “Anh tư kêu tôi chở cô đi ăn cơm, nói bây giờ cô đang có con, không thể tùy tiện ăn cái gì được.”

Tác phong của Hoa Tử Việt là anh ta quyết định mọi chuyện, tôi không thể làm trái lại được, nếu như tôi không chịu đi thì Tưởng Thần Long sẽ không bàn giao lại được. Tôi kêu chờ tôi một chút, tôi đi nói một tiếng với quản lý.

“Không cần đâu, tôi đã nói với ông ta rồi, thủ tục từ chức cũng đã chuẩn bị xong, đồ đạc ở ký túc xá tôi sẽ cho người chuyển đến đó cho cô.” Tưởng Thần Long nói.

Tôi hơi tức giận: “Dựa vào cái gì mà các người luôn làm chủ cho tôi, đây chính là chuyện của tôi.”

Tưởng Thần Long bình tĩnh trả lời lại: “Đây là ý của anh tư.”

“Lời anh ta nói chính là thánh chỉ hả? Tất cả mọi người đều nghe anh ta?” Tôi lớn tiếng nói với Tưởng Thần Long.

Tưởng Thần Long cũng không trả lời câu hỏi này, cái người này chính là như vậy đó, lúc nào cũng nói chuyện với giọng điệu bình thường, mặt không biểu cảm.

Nhưng mà anh ta thật ra lại là một ông chú rất đẹp trai, lúc nào cũng mặc đồ vest thẳng thớm, dáng người cao lớn, gương mặt góc cạnh, trầm mặc lạnh lùng, luôn luôn có một biểu cảm không ai có thể nhìn ra được anh ta đang sướиɠ vui giận buồn.

Bước lên xe của Tưởng Thần Long, quản lý đuổi tới, đứng ở ven đường mà tạm biệt với tôi: “Mộng Thần à, sau này có rảnh thì thường xuyên đến cửa hàng xem nha, thật là không nỡ rời khỏi cô.”

Tôi nói cảm ơn quản lý đã chăm sóc tôi cho đến nay, sau này hãy thường xuyên liên lạc với nhau.

Tưởng Thần Long chờ tôi nói chuyện với quản lý xong thì lái xe đi khỏi, sau đó bỗng nhiên nói một câu: “Bọn họ đều là nhân viên của anh tư, bây giờ cô chính là vợ của anh tư, không cần phải khách khí với bọn họ đâu, như thế này sẽ mất đi thân phận.”

Hiếm khi ông ta chủ động mở miệng nói chuyện, tôi thừa dịp hỏi: “Anh Long, anh đi theo anh tư rất nhiều năm rồi hả?”

“Vâng.” Anh ta chỉ trả lời một chữ.

“Vậy anh có biết cô gái tên là Kiều Kiều không?” Tôi tiếp tục hỏi.

“Biết.” Anh ta tiếp tục trả lời ngắn gọn.

“Trước kia tình cảm của cô ta và anh tư rất tốt hả?”

Lần này Tưởng Thần Long không nói chuyện, thật lâu mới nói: “Chuyện của anh tư, cô cứ đến hỏi anh ấy là được rồi.”

Nhìn gương mặt không thay đổi cảm xúc của anh ta, tôi cũng chỉ có thể lựa chọn im lặng.

Tưởng Thần Long chở tôi đến cửa của một nhà hàng nằm trong quyền quản lý của Hoa thị ở cách đó không xa, nói cho tôi biết anh tư đang ở lầu ba, sau đó liền rời đi.

Tôi mới vừa đi vào sảnh của nhà hàng, nhân viên phục vụ đã chào đón, nói cô Đào, mời cô đi bên này.

Anh ta dẫn tôi đến lầu ba, tất cả vị trí trên lầu ba đều trống không, cũng chỉ có một mình Hoa Tử Việt ngồi ở chỗ đó. Cũng không phải là lầu ba không có khách, chắc có lẽ là bị Hoa Tử Việt gọi người sắp xếp hết rồi.

Mặc dù là tôi cũng thích yên tĩnh, nhưng mà tôi luôn cảm giác vì một bữa ăn trưa mà lại bỏ trống cả một khu vực rộng lớn như vậy, chuyện này cũng quá khoe khoang rồi.

Hoa Tử Việt ra hiệu cho tôi ngồi xuống, sau đó nhìn chằm chằm vào quần áo làm việc mà tôi chưa kịp thay, lông mợ hơi nhíu lại: “Sau này không cần phải mặc loại quần áo này nữa.”

“Đây là đồ làm việc, đi làm nhất định phải mặc.” Tôi giải thích.

“Sau này không cần đi làm nữa.” Anh ta lạnh lùng nói.

“Nhưng tôi không muốn làm công cụ mang thai đẻ con.” Tôi giải thích.

Anh ta giống như là hoàn toàn không nghe thấy tôi nói, chỉ phất tay ra hiệu mang thức ăn lên.

Đây là lần thứ hai ăn cơm chính thức cùng với anh ta, lần trước ăn trong nhà hàng trẻ con, là lần đầu tiên.

“Cô ấy tên là Cao Kiều.”

Anh ta bỗng nhiên mở miệng mà nói ra một câu khó hiểu, giọng nói của anh ta bình thản, trái tim của tôi lại nhảy lên, bởi vì đây là bí mật mà tôi muốn biết nhất.

Tôi nhẹ nhàng hắng một tiếng, trong lòng chờ mong anh ta sẽ tiết lộ nhiều tin tức hơn, nhưng mà tôi lại muốn không thèm để ý chút nào. Anh ta quá mạnh, tôi không thể lộ ra quá yếu, nếu không thì anh ta sẽ xem thường tôi, tôi vĩnh viễn cũng chỉ có thể bị anh ta coi là một con rối mặc cho anh ta xử lý.

Tôi chua xót chờ đợi đoạn tiếp theo của anh ta, sau đó anh ta giống như đã quên mất là do mình đã nhắc đến chuyện này, cũng không tiếp tục nói nữa.

Nhưng mà tôi lại nhịn không được, khơi chuyện thì lại không chịu nói tiếp, cái này con mẹ nó cũng thật là thất đức.

“Sau đó thì sao?” Tôi hỏi.

“Cô ấy rất quan trọng đối với tôi.” Anh ta lại nói một câu đơn giản.

Câu nói này anh ta đã nói với tôi lần thứ hai, thật ra thì cho dù anh ta không nói thì tôi cũng biết cô gái kia rất quan trọng đối với anh ta. Tôi đã làm hỏng một cái khung hình, bị anh ta tát một bàn tay đuổi ra khỏi nhà, chuyện này cũng đã đủ để nói rõ người kia quan trọng đến bao nhiêu.

“Anh yêu cô ta, cho đến bây giờ anh vẫn không xem tôi là vợ của anh, anh kết hôn cùng với tôi cũng chỉ là muốn giành được quyền nuôi dưỡng con, có đúng không?”

Lúc mà tôi nói câu này, cảm giác trong lòng của tôi đều đang thắt chặt lại.

“Đúng.” Anh ta trả lời bình tĩnh.

Trong một giây đó, tôi có một loại xúc động muốn ném bát cơm ở trong tay vào mặt của anh ta, nhưng mà tôi nhịn được.

“Cô không cần phải để ý nhiều như vậy, tôi có thể cho Tiểu Phong những thứ mà cô không cho được, thằng bé sẽ có một tương lai thật tốt.” Anh ta lạnh lùng nói.

“Vậy thì tôi thì sao? Tôi sẽ đóng vai nhân vật gì?” Tôi cũng lạnh đám hỏi.

“Không phải là cô lại có con sao, sinh ra là được rồi, Tiểu Phong cần một người bầu bạn.” Anh ta lạnh nhạt nói.

Quả nhiên tôi chỉ là một công cụ, trước đó anh ta đối xử tốt với tôi cũng chỉ là muốn giành được Tiểu Phong, đến bây giờ đối xử tốt với tôi một chút, bất quá cũng chỉ là vì tôi đang có thai.

Giá trị của tôi chỉ là người mang đến con cái, nếu không thì tôi cũng chẳng là cái thá gì.

“Chúng ta ly hôn đi.” Tôi đứng lên nói.

Anh ta bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong đôi mắt là sự lạnh lùng sâu không thấy đáy: “Cô vậy mà lại chủ động đưa ra yêu cầu muốn li hôn với tôi?”

“Hôn nhân của chúng ta cũng chỉ là một màn kịch do anh làm đạo diễn, bây giờ anh đã đạt được mục đích rồi, vậy thì chúng ta ly hôn đi. Tôi sẽ không làm một người vợ bù nhìn trên danh nghĩa nữa, không phải là cô ta đã về rồi sao, anh đi tìm cô ta là được rồi, buông tha cho tôi đi.” Tôi lạnh lùng nói nói.

Giọng nói của anh ta lại lạnh lùng hơn: “Đào Mộng Thần, cô đây chính là cho thể diện mà lại không cần.”

“Anh cũng đừng có trưng ra cái mặt này, tôi cũng sẽ không làm con rối mặc cho anh sắp xếp nữa đâu.”

Tôi cầm lấy túi xách rời khỏi bàn ăn, Hoa Tử Việt lạnh lùng nhìn tôi, không nói một lời, khóe miệng có chút khinh thường, anh ta thấy là tôi không thể thoát khỏi được anh ta.

Tôi bước xuống lầu, đi ra ngoài cửa của nhà hàng, lại nghe thấy có người đang gọi tôi, nhìn lại, là cô gái mà sáng hôm nay tôi vừa mới gặp ở trung tâm thương mại.

Đúng rồi, Hoa Tử Việt nói cô ta tên là Cao Kiều.

Thế giới này thật sự có nhỏ như vậy không, vậy mà lại có thể gặp nhau lần nữa nhanh như vậy?
« Chương TrướcChương Tiếp »