Chương 52: Hắn Vẫn Còn Là Một Cái Tân Thủ!

Bên ngoài trụ sở cảnh sát đêm tối bao trùm, chỉ có ánh đèn đường lấp lóe.

Đêm khuya vốn nghĩ sẽ tìm không thấy một bóng người, ai ngờ trong một cái hẻm nhỏ gần đó tụ tập đến mấy chục người áo đen bịt mặt.

"Chúng ta bao giờ hành động?"

Có người sốt ruột lên tiếng.

"Bình tĩnh! Thời cơ chưa đến!"

Ta cũng muốn bình tĩnh à, nhưng con mẹ nó muỗi cắn.

Ban đêm tối tăm, hơi người ở trong mắt muỗi chẳng phải sáng mù mắt như ngọn hải đăng?

Đẹt! Đẹt!

Từng cái vỗ liên tiếp vang lên như tạo thành giai điệu.

Người dẫn đầu mặt đen!

Khốn khϊếp Phó Thanh Sơn tại sao lúc này xuất hiện? Đã hơn hai tiếng rồi chẳng lẽ lão ngủ trong kia.

"Khục...Tất cả yên tĩnh!"

"Mục tiêu lần này của chúng ta là đánh gϊếŧ Trần Long, bắt sống Sở Mộng!"

"Đánh gϊếŧ Trần Long! Bắt sống Sở Mộng!" một tên trong số đó hô to lên.

Con mẹ nó! Ở đâu ra nội gián?

"Xin lỗi thủ lĩnh, ta chỉ là nhịn không được hô khẩu hiệu."

Thủ lĩnh đảo mắt qua lại thấy từng thằng chuẩn bị hô theo, mặt đen xì.

Không thể không nói, hô cái khẩu hiệu rất có ma tính.

Hắn rất hối hận dẫn theo bọn ngu đần này đi làm việc, cũng may đêm nay không chỉ có mình hắn hành động.

Lê gia đêm nay muốn nuốt trọn Vũ Văn gia! Bên kia mới là trung tâm chiến trường.

Đúng lúc này Phó Thanh Sơn, Trần Long, Sở Mộng ba người cùng đi ra.

Đi đâu?

Đương nhiên là đi nhà Vũ Văn.

Là Phó Thanh Sơn bắt Trần Long đi!

Ngươi mở bao con dâu nhà người ta thì ngươi tự đi trình báo đi thôi.

Đám người áo đen cũng hết sức im lặng!

Phó Thanh Sơn như hộ tống Trần Long thế kia bọn ta như thế nào ra tay?

Còn nữa, Sở Mộng cũng đi theo.

"Phó Thanh Sơn đi rồi! Chúng ta có hay không tấn công sở cảnh sát!"

Thủ lĩnh thấy hắn hỏi ngu, trán nổi gân xanh, trực tiếp nhảy lên quần ẩu.

Đây là cái lần thứ hai Trần Long tới nhà Vũ Văn, lần đầu là khi Vũ Văn Thành cưới Trần Thanh Vân. Khi đó Trần Long còn rất nhỏ, bây giờ đã lớn lên nhưng lần thứ hai cảm giác vẫn không khác lần đầu tiên là bao.

Mỏi chân!

Đó là một căn biệt thự khổng lồ với vòng trong, vòng ngoài kiến trúc san sát, dưới màn đêm vẫn lấp lánh, lung lung với pha lê và thủy tinh sáng bóng không một hạt bụi

Thật xa hoa!

Trong một cái căn phòng trung tâm, Vũ Văn Thành, Vũ Văn Long hai người đang nói chuyện.

Vũ Văn Long :" Thành! Đây là quyết định của ngươi?"

Vũ Văn Thành gật đầu.

Vũ Văn Long thở dài:"33 năm trước chính vào ngày ngươi sinh ra, ta đã chuẩn bị sẵn cho ngươi một món quà, một cái cây đao."

Không sai! Vào cái ngày mà Vũ Văn Thành chào đời, trong trò chơi có người mở rương hoàng kim nhận được trang bị hiếm.

Vũ Văn Long cho rằng đây là ông trời tặng quà cho Vũ Văn Thành nhưng ship nhầm địa chỉ, thế là hắn đứng ra chỉnh sửa, trực tiếp cướp về.

Đồ vật trong trò chơi muốn thay đổi người, một là đánh gϊếŧ đối phương, đối phương rớt hết thẻ nữ nhân, sẽ rớt đến trang bị hoặc đối phương tự nguyện giao ra.

Vũ Văn Long vốn là cái sát thủ,bản thân hắn lại nhận được một cái trang bị hiếm tên là "Lưỡi dao bé xíu" mạnh mẽ vô cùng.

Muốn cướp ai thì cướp thôi!

Vũ Văn Thành kiên quyết:"Ta biết ông khổ tâm bao nhiêu năm, nhưng mà yêu thích của ta là kiếm."

Đồ vật ngươi muốn tặng lại là một cây đao. Đao tên Huyết Ảnh.

Là một thanh cực kỳ mạnh mẽ Ma đao!

"Vả lại ta đã có trang bị ưng ý!"

Vũ Văn Thành nói, tiện tay móc ra một cái thanh kiếm.

Chính là Tịch Tà bảo kiếm! Vũ Văn Thành đã sớm đổi ra hiện thực, trang bị có thể tùy thời chuyển qua lại giữa hiện thực và trò chơi. Ngoài hiện thực muốn dùng đều có thể như Vũ Văn Thành từ trò chơi trống rỗng móc ra, vô cùng ảo diệu.

Vũ Văn Long xem xét một hồi lâu cũng không khỏi gật đầu:

"Là cái thanh kiếm tốt! Xem ra Huyết Ảnh là vô duyên với ngươi rồi!"

"Đúng vậy! Mà lại thanh kiếm này còn ẩm giấu một môn truyền thừa!"

Vũ Văn Long hít khí lạnh!

Truyền thừa có biết bao quý giá, hắn sống hơn 100 năm không thể nào không rõ. Mỗi cái truyền thừa đều có thể khai sơn lập phái.

"Nói thế nào?"

"Là một môn kiếm pháp vô cùng mạnh mẽ, lấy tốc độ làm chủ, xuất kiếm nhanh như gió, kiếm ra khỏi vỏ là thấy máu, ta gọi nó là Tịch Tà kiếm pháp."

Vũ Văn Long càng nghe càng hít khí lạnh, cuối cùng không khỏi cảm khái!

Vũ Văn Thành chính là Thiên Mệnh con trai à! Tùy tiện kết giao một cái thanh niên lại nhận được trang bị, lại còn tặng kèm một cái truyền thừa.

Không hâm mộ không được!

"Tố Linh! Lâu ngày không gặp, ngươi vẫn khỏe chớ!"

Trần Long đám người được một cái rất kiều diễm nữ nhân tầm 40 tuổi dẫn đường. Nàng chính là cô ruột của Vũ Văn Thành, Vũ Tố Linh.

Nhưng dọc đường đi Phó Thanh Sơn cái này liếʍ cẩu, Trần Long suýt chút nhịn không được.

Trâu già muốn gặm cỏ non.

Bát quái! Một cái lão già 70 tuổi lại đi tán tỉnh một cái phụ nữ chưa chồng.

Vũ Tố Linh đêm khuya nàng là đang mặc váy ngủ, mập mờ phía sau là một cái đầy đặn thành thục đến cực hạn, hai cái chân trắng mịn vững chắc từng bước tiến lên, vừa đi còn không ngừng đung đưa cái mông.

Trần Long cũng nhịn không được khom người rồi.

Tới một cái căn phòng Vũ Tố Linh dừng lại:" Ông chủ! Có Phó Hiệu trưởng đến!"

Phó Thanh Sơn danh tiếng vẫn là hết sức vang dội.

Trong phòng truyền ra.

"Tiến vào!"

Cửa mở, Trần Long nhìn thấy Vũ Văn Thành, Vũ Văn Long.

Vũ Văn Long, Long tokuda, chuẩn bài Tokuda hình dáng thế giới kia, tóc đã rụng gần hết để lại đỉnh đầu trơn bóng, cái mũi to.

Vũ Tố Linh nhìn ngó nghiêng rồi thành thạo chui vào lòng Vũ Văn Long.

Vũ Văn Long cũng như chỗ không người, bàn tay ngang nhiên mò vào trong váy nàng, vuốt ve cái bụng trơn bóng mỡ đông.

Vũ Tố Linh nũng nịu thở dốc:

"Văn Long! Văn Thành! Hai người đang chém gió chuyện gì vậy?"

Nàng trực tiếp gọi Văn Long, không có chút tôn ti trật tự nhưng Vũ Văn Long lại hoàn toàn không tức giận. Hắn nhìn nàng cười nói:

"Vẫn là như thế nhạy cảm? Chưa gì đã tiết thân!"

"Văn Long thật là giỏi!"

Phó Thanh Sơn trong lòng gào thét: Ta cũng làm được, xin cho ta cơ hội.

"Ưʍ..Ân..Chán ghét! Đừng móc...Ngươi có thể không dùng tay sao? Dùng cái đó đến chọc ta à!...Aaaa...Aa!"

Vũ Tố Linh cứ thế dưới bàn tay Vũ Văn Long chưa đến hai phút hét lên cái cao trào.

Vũ Văn Long tay nghề cứ như thế cao?

Vũ Văn Long:" Muốn xâm nhập đi tìm Thành nhi."

Vũ Tố Linh chạy ra khỏi lòng hắn, hai đùi còn run.

"Hai người các ngươi chán ghét! Nhân gia đi thay quần."

Vũ Tố Linh đi, Phó Thanh Sơn mắt bắn ra tia lửa, Văn Long không thèm để ý.

"Có chuyện gì?" hắn nói.

Bỗng nhiên có một cái người xông vào cúi xuống nói:

"Ông chủ! Có lẻ tấn công đến! Xác định dẫn đầu là Lê Văn Luyện! Mặc khác cũng có một đám người bịt mặt đang điên cuồng cướp gϊếŧ!"

Vũ Văn Long đứng lên:

"Lại dám gϊếŧ đến tận cửa? 33 năm ta Vũ Văn Long không ra tay bọn nhãi ranh lại tưởng ta phế hay sao?"

" Ông không cần tức giận! Một đám gà đất chó sành một mình ta giải quyết được."

Vũ Văn Thành nói xong tay nắm chặt kiếm bay ra ngoài.

Là bay ra! Trần Long trợn mắt ngoác mồm.

Thành ca từ lúc nào có thể bay.

Sở Mộng đẩy đẩy vai hắn: "Ngươi còn ngây người ra đó làm gì?"

Hóa ra Văn Long cũng đi rồi, ba người bị coi như không khí.

Một loạt tiếng súng vang lên sau đó ầm ầm các loại lựu đạn công phá kiến trúc!

Ực! Đây là chiến tranh sao?

Trần Long ngẩn người:" Bây giờ chúng ta chạy sao?"

Phó Thanh Sơn bạo tục:

"Chạy cái rắm! Ngươi nghĩ Vũ Văn Long dễ như thế bị gϊếŧ? Hắn đã không sống được đến hơn 100 tuổi."

Trần Long nhận ra xung quanh mình toàn boss, chỉ có hắn là cái tân thủ.

Run lẩy bẩy!