Chương 50: Trần Long Quần Đều Cởi Xong Rồi!

Đêm khuya yên tĩnh, từng cái làn gió nhẹ thổi xuyên qua hành lang. Trần Long ẩn hình như một bóng ma đi lại không phát ra một tiếng động.

Nếu trên đời thực sự có ma, chạm mặt hắn trong tình huống này, không biết bên nào sẽ sợ hãi?

Chợt Trần Long nghe thấy tiếng rêи ɾỉ phát ra từ phòng tắm.

"Ân...ưʍ...aaa...thoải mái quá!"

Rất nhỏ, rất nhỏ, nhưng Trần Long là thuộc tính hơn gấp bao nhiêu lần người thường vả lại càng tiến tới gần càng nghe rõ ràng.

Là ai trong nhà tắm trụ sở cảnh sát làm bậy?

Trần Long tò mò, ngứa ngáy , bên trong tiếng rên liên tục như muốn thúc giục.

Thuấn di!

Kỹ năng này quả thực quá con mẹ nó hack, như siêu nhân trong điện ảnh Marvel. Trần Long cứ thế xuyên qua tường, xuất hiện trong phòng tắm.

Ực! Lại là Sở Mộng.

Đập vào mắt Trần Long lúc này là Sở mông to cả người trần như nhộng, tựa vào bờ tường, tóc ngắn ngang vai ướt sũng, một tay tự xoa bóp ngực, một tay mò xuống hạ thể khuất động rất mãnh liệt.

Tê! Sở mông to đang thủ da^ʍ.

Trần Long cảm thấy hắn cả đời cũng sẽ không quên được cảnh này. Sở Mộng từng cái vị trí nhạy cảm bị hắn xem rõ ràng. Làn da trắng mịn không tỳ vết nhuộm một lớp ửng hồng, ngực nàng như hai cục thịt to lớn đang bị chính tay nàng bóp đến biến dạng, hai chân vận động thon dài mở chữ M lộ ra bàn tay trơn bóng kia đang khuấy động cái huyệt ướŧ áŧ đầy mỹ cảm.

Lại là bạch hổ trắng tinh, lại béo mập bánh bao so với Yến còn tốt húp.

Ực!

Trần Long nhìn xuống sàn, một cái vệt máu loãng từ hạ thể nàng chảy ra hòa với nước tạo ra một cái vệt dài.

Tê! Nàng tự dùng tay phá rách màng?

Không đúng! Đây là phản ứng dùng cường hóa dược tề quá khích.

"Á aaaa....Aaaa!"

Đúng lúc này Sở Mộng cao trào, nàng triều phun, dòng dịch nhờn vẽ ra một cái đường cong đầy mỹ cảm mà Trần Long tò mò muốn gần một chút quan sát dính trọn. Trần Long quát:

"Sở mông to! Ngươi dám phun ta?"

"Ân...Trần Long! Sao ngươi lại ở đây?"

"Ta không ở đây làm sao phát hiện Sở tiểu đội trưởng ngay tại cơ quan lại dâʍ đãиɠ như thế này!"

Sở Mộng cả người đỏ bừng bừng, không biết là sướиɠ hay là ngại ngùng?

"Sở tiểu đội trưởng thật là hết lòng vì công việc nha, áp lực quá lớn muốn giải tỏa, ta hiểu."

"Ngươi...Ngươi muốn cái gì?"

"Ta là cái công dân tốt, không ngại giúp Sở tiểu đội trưởng giải tỏa, ta bản lĩnh khác không có, duy nhất chỉ có làm nữ nhân vui vẻ ta vô cùng tâm đắc."

"Lưu manh! Cút."

"Sở mông to, việc gì phải khổ vậy chứ, ta nhìn ngươi màng cũng rách chẳng bằng để ta đi vào thôi."

"Ngươi im đi! Còn dám gọi ta là Sở mông to?"

"Dám sao không dám? Ngươi ngay cả thủ da^ʍ tại đây còn dám, ta lại không có nói sai, mông ngươi rất to đấy."

"Đến đây Sở Mộng! Ngươi trong người có áp lực, ta trong người khó chịu, ta khó chịu bị cảnh sát các ngươi bắt đi, ta khó chịu cha ngươi Sở Hiên đánh mẹ ta chủ ý."

"Chẳng lẽ ngươi không muốn thử cảm giác một cái lửa nóng cự vật xâm nhập một lần hay sao?"

...

Từng cái lời nói của Trần Long ma tính vô cùng, Sở Mộng trong trạng thái bình thường tuyệt đối sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng hiện tại, nàng tâm loạn.

Vốn là cái tác dụng phụ bay lắc còn chưa đi qua hết, du͙© vọиɠ chỗ sâu lại bị Trần Long lời nói trần trụi khiêu lên, Trần Long vừa nói chuyện, vừa tự cởϊ qυầи lộ ra giữa háng một cái 20cm cường long ngẩng đầu dữ tợn.

Sở Mộng thấy thế, phía dưới hạ thể hư không như nhận được mãnh liệt triệu hoán, nàng ngẩn ngơ mà quên đi phản kháng để Trần Long từng bước, từng bước đạt được mục đích, đúng lúc này.

Cộc...cộc!

Một cái lão già xuất hiện tại cửa, trợn mắt nhìn!

Ai vậy?

Trần Long không biết!

Ta quần đều cởi xong, có thể hay không không xuất hiện lúc này?

Trần Long nhìn thấy một cái lão già tóc hoa râm, mặt mũi khá phổ thông.

Phó Thanh Sơn chứ còn ai? Thằng này luôn muốn giữ hình tượng bí ẩn, đi lại gặp người không bao giờ hẹn trước thế nên cũng không ít lần xông vào nhà lúc người ta đang sinh hoạt vợ chồng.

Nếu không phải bản lĩnh cao cường đã sớm bị đánh chết!

Phó Thanh Sơn gặp hai cái nam nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, vốn cũng không có gì bất ngờ, thói quen liền tốt.

Ân! Người nữ kia không phải Sở Mộng sao?

Dưới sàn vết máu, là vừa mới bị mở bao!

Sở Mộng:" Hiệu trưởng mau cứu ta!"

3s tổng hợp dữ liệu, Phó Thanh Sơn mắt đỏ ngầu.

"Thằng khốn nạn ngươi dám!"

Trần Long khóc không ra nước mắt.

"Ta nói nàng là tự dùng tay phá, ngươi có tin không?"

"Đánh rắm!"

Trần Long gật đầu:

"Phải là ta, ta cũng không tin."

Trần Long quyết định chạy trước rồi tính ai ngờ ý nghĩ tốt đẹp, vừa định sử dụng kỹ năng thì lão già đột ngột xuất hiện trước mặt hắn, một tay vồ lấy vai hắn lôi ra ngoài.

"Trước mặt ta ngươi chạy không thoát đâu con trai."

Phó Thanh Sơn sau khi tiếp xúc cũng vô cùng bất ngờ..

Thuộc tính Trần Long lại cao đến thế! Nhưng mà gặp hắn vẫn như cũ tắt điện.

Trần Long chỉ cảm thấy bở vai như bị chiếc kìm kẹp chặt, kỹ năng bị cắt ngang, biết gặp phải cao thủ, hắn cũng lười giãy dụa.

Trần Long bị Phó Thanh Sơn đặt xuống sàn, sau đó hắn đi vòng quanh tỷ mỷ quan sát.

-Họ và tên?

-Trần Long!

-Ngươi chính là Trần Long?

-Ngươi muốn hỏi cái nào Trần Long?

-Thế rốt cuộc ngươi là cái nào Trần Long?

-Ngươi muốn tìm Trần Long?

-Đúng!

-Vậy ta không phải là Trần Long ngươi muốn tìm!

Phó Thanh Sơn vuốt vuốt trán, đau đầu.

"Ngươi phải! Đừng chối!"

"Ta tên là Phó Thanh Sơn, người quen của mẹ ngươi?"

Trần Long cảnh giác:"Quan hệ hai người như thế nào?"

Phó Thanh Sơn bó tay rồi! Người lạ ngươi lười phản ứng, ngươi chỉ đề phòng người vì có quan hệ với mẹ ngươi.

Đây là cái gì logic?

Ta mới là người hỏi có được hay không?

"Ngươi không phải tạm giam sao lại chạy ra ngoài?"

"Ta ngồi từ 8h30 sáng đến 5h chiều?"

Lảo đảo!

Ngươi coi đi tù hay đi làm hành chính đây?

Phó Thanh Sơn hít một hơi sâu.

"Trần Long đúng không? Đĩ mẹ ngươi đừng có trả lời...Hô.. Thoải con gà mái!"

" Ta tên là Phó Thanh Sơn, hiệu trưởng trường ProX, lần này tới là để tuyển sinh ngươi! Thế nào? Có cảm nghĩ gì sao?"

Phó Thanh Sơn yên lặng quan sát Trần Long, Trần Long cũng yên lặng một lát sau mở miệng.

"Ta có thể nói chuyện sao?"

Phốc....

Như thế cứng hạch?

"Có thể!"

"Học viện tuyển sinh cần cái tiêu chuẩn gì sao?"

"Nam nữ 18-30 tuổi, có biểu hiện xuất sắc trong trò chơi!"

"Nhưng ta mới có 17 tuổi!"

Phó Thanh Sơn mệt mỏi. Người trẻ tuổi này không biết kính già yêu trẻ.

Hắn đổi sang một cách khác tiếp cận.

- Ngươi có biết trên đời này ngoài trò chơi ra, con người còn có thể tự mình tu luyện?

Trần Long tò mò, Phó Thanh Sơn gật đầu, như vậy nhiều hài hòa đáng yêu tiểu hài tử.

-Con người thật sự có thể tự mình đi lên con đường võ đạo tuy cực kỳ khó khăn, trong cả ngàn người mới chọn được một người có tư chất luyện võ, lại trong rất nhiều người có tư chất luyện võ lại chỉ có một vài người có kiên trì tập luyện. Trò chơi đối với người luyện võ chúng ta chỉ là cái phụ trợ.

-Ta hiểu rồi! Luyện võ cần tư chất, kiên trì... Còn trò chơi thì phù hợp với tất cả mọi người!

-Ngươi nói như vậy cũng không sai!

-Vậy ta không luyện võ!

-Khục..Tuy là trò chơi giúp người bình thường đều có thể cường đại, nhưng nếu là người luyện võ còn càng có thể cường đại hơn.

Phó Thanh Sơn bắt đầu bla bla.

Ta quá khó khăn!