Chương 48: Thăm Tù! Trần Long Viết Nhật Ký!

Trần Long bị bắt, hình ảnh hắn bị bắt bay đầy trên báo.

Dân chúng tung hô náo nhiệt bởi vì những ngày qua hình tượng của Trần Long là vô cùng ác liệt. Hắn là gϊếŧ người cuồng ma, là gϊếŧ người chơi cuồng ma.

Một cái người dù đang ngoài giờ làm việc vẫn đang làm loạn sở cảnh sát.

Nàng là Trần Thanh Huyền, vừa rời trò chơi nhận được tin Trần Long bị bắt nàng ngay lập tức chạy đến.

Sở Hiên nhìn nàng cũng là bất đắc dĩ vô cùng.

"Thanh Huyền ngươi cứ bình tĩnh, Trần Long là mới chỉ bị tạm giam chờ xét xử, còn chưa có phải tội phạm."

Trần Thanh Huyền quát lên:

"Đánh rắm! Hắn làm gì ta còn không biết sao?"

Lười đến chảy mủ, mỗi ngày chơi 4h là nhất định đúng giờ rời đi, hắn hơi đâu đi quan tâm những người kia?

Nếu hắn muốn gϊếŧ đã sớm gϊếŧ rồi.

Sở Hiên khó khăn mở miệng.

" Thanh Huyền ngươi cũng là cảnh sát, cũng biết mọi việc cần làm theo quy củ. Quần chúng bao vây trụ sở nhiều ngày, ta cũng là áp lực vô cùng lớn."

"Ta mặc kệ! Trần Long online lúc nào, làm cái gì ta còn không biết sao? Hắn không gϊếŧ những người chơi kia. Còn không mau thả người?"

Sở Hiên thấy Trần Thanh Huyền không nói lý lẽ cũng bó tay rồi. Chờ đã nàng biết Trần Long online lúc nào? Sở Hiên miệng đắng lưỡi khô khó khăn hỏi.

"Ngươi và Trần Long đã trở thành bạn chơi."

Trò chơi này chỉ có nam nữ trở thành bạn chơi mới có thể lên danh sách bạn bè.

"Đúng vậy! Có vấn đề gì sao? Chúng ta tự nguyện à. Ngươi cái lão già mất nết, đừng tưởng ta không biết ngươi đánh ta chủ ý."

Phốc...

Có vấn đề, tất nhiên là có vấn đề!

Hai người các ngươi là quan hệ mẹ con có được hay không? Ngươi còn là Đảng viên có được hay không?

Ta khi nào biến thành cái lão già mất nết? Ngươi không phải ngày đó khen ta tuổi già nhưng trí không già sao?

Trả lại ta đáng yêu Trần Thanh Huyền!

Được rồi! Dù sao cũng không có được nàng.

Sở Hiên trước kia theo đuổi Trần Thanh Huyền chuyện này rất nhiều người biết, ấy mà sau khi Trần Long bị gọi lên đồn lần kia, cấp trên đã hạ lệnh bắt buộc hắn từ bỏ. Hắn là quân nhân, mệnh lệnh của cấp trên là cao nhất.

Sau đó Sở Hiên thật không có ngỏ ý với Trần Thanh Huyền nữa, nhưng tình cảm bấy lâu không phải nói không có là không có, chỉ là Sở Hiên kìm nén quá tốt.

"Thanh Huyền! Hãy suy nghĩ theo hướng tích cực, Trần Long bị bắt về trụ sở của chúng ta cũng chưa chắc là chuyện xấu, tối thiểu chúng ta vẫn còn đưa tay che chở được, nếu để nơi khác áp hắn đi, chúng ta ngay cả cơ hội xen vào cũng không có."

Trần Thanh Huyền cũng suy nghĩ, nàng tự động bỏ qua ý nghĩa từ "chúng ta".

Hừ!

Trần Thanh Huyền hừ lạnh một cái bỏ đi hướng phòng giam. Nàng muốn gặp Trần Long, bước chân tiến gần đến nơi, nàng vui mừng thấy Trần Long vẫn còn nguyên vẹn.

Nàng mừng rỡ! Trần Long thì cũng vừa bị đưa vào sau song sắt, đang tò mò quan sát xung quanh.

"Trần Long!"

"Mẹ! Sao ngươi lại tới đây?"

"Còn không phải vì ngươi sao?"

Nói chuyện nàng mắt đã đỏ lên, ẩm ướt, bộ dạng so với nữ nhân hung băn ban nãy làm loạn không phải cùng một người.

Thay mặt so thay quần áo còn nhanh.

"Haha! Mẹ đừng có lo lắng, không phải ta vẫn khỏe mạnh đó sao? Chỉ là đổi cái nơi ở thôi."

"Ngươi còn cười, không cho cười!"

Thà rằng Trần Long khóc lóc, than trách Trần Thanh Huyền sẽ dễ chấp nhận đằng này hắn nhìn thấy nàng còn cười nói vui vẻ.

Ngươi không biết hoàn cảnh bản thân sao?

Ngươi bản thân không lo, còn sợ ta lo lắng, sợ ta đau lòng, giả bộ cười đùa, ta mới không có như vậy dễ bị lừa.

Nữ nhân bổ não đáng sợ như vậy, như vậy mù quáng!

Trần Thanh Huyền khóc, nàng nghĩ lại ngày thường nàng công chính, vô tư, nghiêm khắc với con. Thật buồn cười!

Nàng nhận ra cái gì lý tưởng, cái gì công chính vô tư...tất cả đều xếp sau Trần Long!

Trần Long thấy nàng khóc, cũng bó tay rồi!

Ta vào tù hay người vào tù? Ngươi còn khóc thương tâm như ta chết.

Trần Long thò tay qua khe lau lau nước mắt nàng:

",Được rồi! Không khóc, bao nhiêu tuổi rồi còn như cái hài tử? Mẹ! Ta không sao? Thật sự không sao? Ta không buồn."

Nói hắn bóp bóp má nàng.

" Mẹ chờ có làm việc xúc động hư thân!"

"Phi...Ngươi mới hư thân!"

Sau đó hai người lặng lẽ nhìn nhau rất lâu.

Trần Thanh Huyền mở miệng.

"Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Ta cũng còn chưa biết chuyện gì! Có người nói ta đồ sát rất nhiều người chơi, sau đó cảnh sát tới bắt. Ta gϊếŧ người chơi làm gì? Có thể ta bị người ta nhằm vào."

Trần Thanh Huyền nói:" Mặc kệ! Trước mắt ngươi ở đây là an toàn, chuyện đến đâu hay đến đó, chờ ta đi điều tra, cùng lắm thì chạy trốn."

Phốc..

"Mẹ! Ngươi là người thực thi công lý đâu."

"Công lý cái rắm! Ta cũng không muốn lại trở thành quả phụ."

Phốc...

Trần Long cười tươi như hoa, mẹ hắn vì hắn đến công chính, lý tưởng cũng ném.

"Thanh Huyền à! Không ngờ ngươi còn biết như vậy thể hiện tình cảm, vì câu nói này, nếu ở bên ngoài ta phải thật tốt an ủi ngươi đến không thể, không thể."

"Ngươi ra ngoài rồi hãy nói!"

"Tốt! Mau chóng ra, thật tốt tắm rửa chờ ta."

Phi...phi...

Sở Hiên cảm thấy mình đang nghe được một cái đáng sợ bí mật.

Có thể hay không bị diệt khẩu?

Sẽ!

Bảo mệnh quan trọng! Chuồn thôi.

Trần Long bị bắt, ngắn ngủi thời gian, người thân hắn từng người, từng người chạy tới quan tâm làm Trần Long không khỏi vui vẻ.

Thanh Huyền, Thanh Vân, Diệu Nhi, Diễm, Tuyết, Yến, mỗi người đều đơn độc tới, mỗi người đều tình cảm dạt dào.

Vũ Văn Thành tới hỏi qua có cần giúp đỡ hay không? Trần Long từ chối, Vũ Văn Thành nhắc hắn bảo trọng.

Bảo trọng làm gì thì có trời mới biết.

Đặng Phương Vy cũng tới, lại còn mua cho hắn rất nhiều đồ ăn, nào sò, nào hàu, nào gà hầm nhân sâm....

Nàng đỏ mặt:" Anh Thành bào ngươi tranh thủ bồi bổ cơ thể."

Được rồi! Thì ra là đánh thân thể ta chủ ý.

Loan mẹ Diễm cũng tới, tới là cùng Diễm luôn, cuối cùng trước khi đi còn nói Trần Long phải ra sức tạo cho nàng một đứa cháu trai.

Trần Long thì mặt dày vẫn hì hì hà hà, Diễm thì mặt đỏ rực không dám nhìn người. Cô nàng này ở cùng Trần Long hay nữ nhân của hắn thì rất mở, còn dưới ánh mắt người ngoài vẫn là rất thẹn thùng.

Mẹ ruột nàng đứng dưới góc độ quan hệ của Trần Long với nàng cũng là cái người ngoài.

Trần Long muốn nói chúng ta vẫn còn trẻ, còn chưa đến 18 tuổi đâu. Muốn hài tử hay là chính bản thân ngươi ra trận?

Không thể không nói Loan cũng là nữ nhân xinh đẹp, quyến rũ. Thành thục nữ nhân dù không cần làm gì, đối với thanh niên mới lớn cũng có sức hấp dẫn trí mạng.

Trần Long cảm thấy sống một đời còn có nhiêu đó người quan tâm mình như vậy rất đáng!

Hắn không cô đơn.

Cả một ngày thức ăn chó, sắc mặt cảnh sát đại ca cũng dần thay đổi, cuối cùng đến lúc thay ca, hắn nhìn về phía Trần Long miệng mấp máy.

Không phát ra thanh âm nhưng Trần Long biết hắn muốn chửi mình.

Đồ chó!

Tâm trạng ta đang vui vẻ, không chấp vặt với ngươi.

Trời đã về khuya, lại chỉ còn một mình hắn cùng ánh đèn từ ngoài hành lang bị tường chắn chỉ chiều được đến nửa phòng, nửa còn lại trong bóng tối.

Có chút buồn tẻ, Trần Long suy nghĩ lung tung chợt nhớ tới một câu thơ.

"Ngẩng đầu nhìn đèn sáng.

Cúi đầu nhớ gái xinh!"

Nhật ký tạm giam!

Trời đã rất khuya, Trần Thanh Huyền cũng chưa nghỉ ngơi, nàng đang gặp một người.

Một cái tóc hoa râm ông lão, mặt mũi hiền hòa, theo sau là một cô bé 15 tuổi tinh nghịch đáng yêu.

"Con chào cô!" Cô bé lễ phép cúi chào.

Trần Thanh Huyền cũng vui vẻ:

"Con là Phó Tuyết sao? Đã lớn như thế này rồi!"

Nàng nhịn không được xoa bóp mặt cô bé.

Rất manh! Giống như Diệu Nhi vài năm trước. Nàng có điểm tưởng nhớ.

Diệu Nhi thời điểm hiện tại đã là cô gái phát dục, có chút chanh chua, hay ghen vặt.

Một điểm đáng yêu cũng không có.

Vui đùa xong Trần Thanh Huyền trịnh trọng.

"Phó Hiệu trưởng sao ngài lại tới đây?"

"Có người nhờ vả, ta đành phải mang cái thân xác già này đi chạy việc."

Ông lão chính là Phó Thanh Sơn, năm nay đã 70 tuổi, vẫn còn đang làm hiệu trưởng học viện cảnh sát. Là hiệu trưởng lại họ Phó, lúc đầu người ta gọi Phó Hiệu trưởng chỉ là một chút vui đùa, về sau thành quen.

Ngươi mãi mãi chính là Phó Hiệu trưởng!

Đối với việc này, ông lão không để ý!

"Vậy Thanh Huyền xin thay mặt Trần Long tạ ơn Phó Hiệu trưởng!"

"Không cần khách khí như vậy! Ngày mai ta sẽ đi gặp hắn, ta cũng rất tò mò một cái đứa trẻ như thế nào giày vò ra bậc này ồn ào."

Trần Thanh Huyền đối với Trần Long cũng rất im lặng.

Trần Long không lớn, nhưng trận thế gây ra đều cực kỳ to lớn, ngày hôm nay không biết có bao nhiêu đại nhân vật tự mình chạy đến thành phố X.

"Phó Tuyết! Đêm nay ngủ cùng cô nha?"

"Dạ!"