Chương 36: Overnight!

"Sao còn đứng ngây ra đó?"

"Chị! Ngươi quá đẹp!"

Nàng đúng thật là Tuyết Anh, có điều ảnh avatar cũng không phải chỉnh sửa.

Là thật ảnh chân dung!

Trần Long tim đập nhanh hơn vài nhịp.

" Làm ngươi sảng khoái đi?"

Tuyết Anh vừa nói vừa nở nụ cười xinh đẹp làm Trần Long ngơ ngẩn.

Ai nói nàng cao lạnh đứng ra, mỗi người ở đây đều sẽ đi lên đánh chết hắn.

Mỹ nhân cười, như muôn hoa đua nở.

"Khục... Ly này là em mời chị , chúc chị mãi mãi xinh đẹp."

Trần Long nói xong ngửa cố một ly rượu nóng rực tràn vào cổ họng.

Hắn mê ly, cả vì người, cả vì cồn.

Tuyết Anh:" Muốn gặp ta vì chuyện gì?"

"Ta nhìn ảnh chị không phải là tiên nữ sa? Đương nhiên muốn gặp."

"Phi! Lẻo mép."

"Chị! Ngươi nhà ở đâu? Đã có người yêu chưa?"

Trần Long cẩn thận quan sát phản ứng của Tuyết Anh. Nàng không có đi trả lời mà chỉ lặng lẽ lại uống một ly.

"Haha...Chị! Ngươi đừng hiểu lầm, ta là muốn hỏi chị có em gái không giới thiệu cho em, em cũng đã sắp thanh niên, em nghĩ thử một lần yêu đương nha."

Tuyết Anh lẩm bẩm:

"Thử một lần yêu đương sao? Vẫn là đừng nói chuyện. Uống với ta một ly."

"Không uống! Uống nhiều rượu không tốt cho sức khỏe."

"Ngươi suốt ngày lèm bèm như mẹ ta ấy."

"Em là gì của chị cũng được! Chị ngươi có chuyện buồn sao?"

"Không nói với ngươi!"

Trần Long bĩu môi! Coi ta là trẻ con sao? Rồi khóc.

"Chị! Ngươi thích chụp ảnh không?"

Tuyết Anh gật đầu. Chụp ảnh cũng là một cái sở thích của nàng. Nàng thiên sinh mỹ lệ, sở thích cái đẹp ai mà không có, lưu lại những khoảnh khắc đẹp đẽ là chuyện bình thường.

"Ngươi biết chụp ảnh?"

Trần Long đắc ý, hắn còn hắn một cái bộ sưu tập khổng lồ đâu.

" Ta là cái nghiệp dư! Chị, ngươi làm người mẫu ảnh của em được không?"

"Nằm mơ đi!"

" Con người sống phải có mộng tưởng!"

Tuyết Anh cười khanh khách.

"Ngươi biết dụ dỗ nữ hài tử như vậy, không biết tai họa bao nhiêu người?"

"Em còn là cái xử nam đâu."

Trần Long mở mồm nói bậy không áy náy.

Ta lại không có cái màng! Ngươi đi đâu tìm chứng cứ.

Tiếng nhạc du dương réo rắt vang lên.

"Uống chén rượu say, dòng lệ cay cho quên hết nỗi sầu.

Tình về nơi đâu chẳng ai thấu.

Chắp tay lên nguyện cầu.

Mong ngày xưa ấy không ai đổi thay.

Duyên trời lấy đi, ta nào có hay.

Chỉ muốn bên em lúc này, mặc nắng gió mưa bay..."

Quán bar ở đây không phải toàn là tiếng nhạc chát chúa. Đơn thuần như lúc này dưới ánh đèn mập mờ là âm thanh dễ nghe của bài tình ca tha thiết.

Thế giới kia giống nên gọi là cái phòng trà.

Phòng trà bán rượu nên gọi quán bar.

Hai người cứ thế lãng mạn nói chuyện vui vẻ, Tuyết Anh nãy giờ cười đến nụ hoa run rẩy.

Chọc con gái cười Trần Long vẫn là có một tay.

"Chị! Ngươi không suy nghĩ đề nghị của ta? Ta nhà mở cái công ty nội y đâu."

"Ngươi xấu lắm! Muốn ta như vậy mặc nội y lên ảnh."

"Biết làm sao? Nhà có cái chị nuôi xinh đẹp, xinh đẹp bày ra hâm mộ chết bọn họ."

Hùng da^ʍ tặc đứng xa nãy giờ vẫn không rời mắt chỗ Trần Long.

Đột nhiên thấy trong tay ôm hai nữ nhân trái phải không còn thơm.

Phía xa, Trần Long đưa tay lên ra hiệu với hắn.

Hùng hiểu đó là khách sạn thẳng tiến!

Nhân viên hiểu là Hùng đồng ý trả tiền!

Hùng không biết, hắn còn đang có xúc động quỳ bái đâu.

Long ca vẫn mãi mãi là Long ca.

Ra tay lần đầu ôm ngay hoa hậu.

Không phục không được!

Trần Long đi ra người có chút say, Tuyết Anh mặt cũng bừng bừng. Trần Long đỡ nàng ôm vào, móc điện thoại ra chụp cái ảnh.

"Chị! Nhà ngươi ở đâu em đưa ngươi về."

Tuyết Anh lắc đầu:" Ngươi vẫn đánh nhà ta chủ ý?"

"Em là không yên tâm chị trong tình trạng này một mình về nhà nha! Quá nguy hiểm."

"Nguy hiểm gì?"

"Chị chớ giả ngu! Chị không biết bản thân có bao nhiêu sát lực sao? Đàn ông thấy chị trong trường hợp này tuyệt đối nhịn không được."

"Ngươi không phải nhịn được sao?"

"Em còn là đứa trẻ nha."

Haha...

"Mặc kệ! Không được em bất chấp. Chị có hai lựa chọn, một là để em đưa về tận nhà, hai là cùng qua đêm ở ngoài."

"Ngươi tưởng rất đẹp! Còn không buông ta kêu lên bây giờ?"

"Kêu đi! Chị kêu phá họng cũng không ai nghe thấy đâu...Hắc hắc."

Tuyết Anh cười khanh khách.

"Đừng nói! Có điểm giống kẻ xấu. Ta báo công an bắt ngươi."

Báo đi!

Có lẽ do mẹ làm cảnh sát, Trần Long từ bé đã tiếp xúc nên hắn không sợ công an là mấy.

Cuối cùng Tuyết Anh không muốn để Trần Long biết địa chỉ, mà Trần Long bám dai như đỉa không thả, nàng đồng ý qua đêm trong khách sạn.

Xấu hổ là đêm khuya, khách sạn chỉ còn một phòng đơn.

"Chị! Ngươi ngủ chưa à?"

Trần Long nằm dưới sàn vọng lên.

"Ngươi cứ như thế làm sao ta ngủ được?"

"Còn không phải là em mới gặp chị lần đầu nha, muốn nhiều trò chuyện hưng phấn không ngủ được."

" Phải phải! Ngươi tiếp tục lải nhải đừng trách ta đánh ngươi."

Trần Long từ dưới sàn vọt lên.

"Chị! Mau đánh à? Chị đánh không lại em!"

Tuyết Anh nhìn thấy ánh mắt Trần Long nổi lên du͙© vọиɠ.

"Trần Long! Chuyện này không có đùa."

"Chị! Em là rất thích chị."

"Ta sẽ giận!"

"Vậy thì đánh em cho hả giận."

"Ngươi đó! Bám dai như đỉa."

"Chị! Ta muốn hôn."

Rượu cùng hơi thở khác phái làm hai người du͙© vọиɠ rục rịch.

"Chúng ta là chị em."

"Đúng! Chị em thì phải yêu thương lẫn nhau. Em yêu chị."

" Phi.. Ngươi lưu manh. Ngươi nói ngươi còn là đứa trẻ đâu?"

"Ta vừa mới trưởng thành một khắc đồng hồ trước."

"Ngụy biện, Ân...ưm!"

Trần Long nhịn không được hôn xuống. Tuyết Anh rên nhẹ một cái Trần Long nghe vào tai như mê âm quyến rũ nhất thế gian.

Hắn thở hồng hộc, bàn tay bắt đầy không kiêng kỵ sờ loạn.

"Chị! Ta cũng là đàn ông, ta cũng ích kỷ, ta muốn chiếm lấy chị."

"Trần Long! Ta là đã có chồng."

Trần Long dừng lại nửa khắc.

"Mặc kệ! Bất kể thế nào đêm nay chị cũng thuộc về em."

Tuyết Anh cũng rất bối rối.

Quá khứ còn nói chuyện vui vẻ chị em bỗng nhiên em nuôi muốn cùng mình lăn giường.

Đây là nuôi lớn rồi thịt sao?

Đáng sợ hơn là nàng không có ngăn cản, trái lại có chút chờ mong.

"Trần Long! Dừng lại!"

"Miệng nói không nhưng thân thể rất thành thật nha."

Trần Long cười, hắn đã sắp thành công thoát hết nàng sao có thể dừng lại?

Dừng lại có thể hay không làm nàng giận?

Lúc ấy nàng hỏi tại sao ngươi dừng lại, ta không đủ hấp dẫn hay sao?

Hắn đi đâu tìm lý lẽ.

Tự bổ não một đoạn! Trần Long tiếp tục lão luyện lục soát.

Tuyết Anh là theo yêu cầu của hắn coslay sườn xám tất chân.

Hiện tại chỉ còn mờ ảo tất chân!

Trần Long cúi đầu hé miệng ra liếʍ, tham lam mυ"ŧ.

"Không nên! Bẩn...ưm!"

"Không bẩn! Cả người chị đều thơm, không có một chỗ nào bẩn."

Tuyết Anh là cái người thích sạch sẽ, bị Trần Long liếʍ như vậy xấu hổ vô cùng. Trần Long nhìn thân thể nàng kịch liệt mông lung ửng hồng, gặp nàng mắt khép hờ đang cố nén rêи ɾỉ, hắn cũng kích động vô cùng.

Trần Long thầm nghĩ phải thật tốt đem cái thân thể hoàn mỹ này trên giường hung hăng xé nát một trận.

Thật là quá đẹp!

Thế gian tại sao lại tồn tại một cái tuyệt sắc vưu vật quyến rũ nam nhân như vậy?

Trần Long hai tay bắt lấy hai đầṳ ѵú, mãnh liệt bóp, cảm thụ co dãn, hạ thể không ngừng cọ sát. Giữa háng tiểu đệ đệ đã sưng huyết không chịu nổi tìm được chỗ thích hợp chui vào.

Tuyết Anh cảm nhận được một cái cự vật xâm nhập, mắt trắng dã, sau đó nàng như liên tưởng tới cái gì đột nhiên đẩy mạnh Trần Long ra.

Bốp!

Một cái tát thật mạnh.

Sau đó Tuyết Anh ôm đầu khóc. Nhìn thấy nàng co quắp đáng thương thút thít, Trần Long du͙© vọиɠ cũng tắt ngấm.

"Chị! Em sai rồi! Tất cả lỗi là tại em! Chị mắng em, đánh em gì cũng được. Chị đừng khóc có được hay không?"

Tuyết Anh run run:

"Ngươi đừng lại đây! Cầu xin ngươi!"

Trần Long không hiểu tại sao nàng đột nhiên né tránh hắn như né tránh thú dữ. Cảm giác tội lỗi dâng lên.

" Vậy được rồi! Chị ngươi nghỉ ngơi, ta cam đoan sẽ không làm phiền!"

Trần Long lại xuống sàn, trong lòng dằn vặt khó chịu thật lâu, thật lâu hắn chìm trong giấc ngủ. Một chút mệt mỏi, một chút lạnh làm hắn co cả người lại!

Tỉnh lại!

Trần Long tỉnh lại đã 10h sáng. Tuyết Anh đi.

Nàng để lại tin nhắn cho Trần Long:

Không phải lỗi của ngươi, đừng có suy nghĩ lung tung. Còn nữa sau này đừng có tìm ta nữa.

Trần Long thật khó chịu! Có kìm nén mà không chỗ phát.

Là cảm giác thất tình sao?

Hùng da^ʍ tặc nhắn tới:

"Thế nào cờ hó? Mày là người may mắn nhất đêm qua."

Nào con cu?

Trả lời:" Cút!"

Hùng sững sờ. Thế nào?

Ta hôm qua còn phải giúp ngươi chùi đít đâu?

Trần Diệu Nhi:" Anh! Ngươi đi đâu đêm qua? Mau trở về! Trò chơi mở lại."

Trò chơi mở lại!

Trần Long cũng không kịp suy nghĩ thất tình hay không thất tình, lập tức nhanh nhất chạy về nhà.

( Tác: Về nhân vật Tuyết Anh là ta mới nghĩ ra. Đằng sau đó là một câu chuyện dài, sẽ không làm bạn đọc thất vọng.)