Chương 34: Dị Biến Nổi Lên! Loạn~

Hai con vật mải mê đánh chén lo say mà không biết nơi nào đó dị biến bắt đầu nổi lên.

Trần Long vừa nhổ lên một cây cỏ thật to, ngã người về sau, mặt đất rung lắc dữ dội.

Không phải đâu! Nhổ cái cỏ chả lẽ nhổ đúng điểm yếu.

Có cái gì đó như bị kí©h thí©ɧ, sắp bùng nổ!

Bầu trời lấp lóe tia sáng bảy màu!

"Thông cáo toàn thể người chơi Đỗ Mạnh Hùng nhân phẩm bộc phát mở rương hoàng kim nhận được sách kỹ năng Bão kiếm"

"Thông cáo toàn thể người chơi Trần Diệu Nhi nhân phẩm bộc phát mở rương hoàng kim nhận được sách kỹ năng Liên kích."

....

"Thông cáo toàn thể người chơi qua đường Ất nhân phẩm bộc phát mở rương hoàng kim nhận được sách kỹ năng Truy sát."

Liên miên không ngừng thông báo vang lên, bầu trời đã phủ một màu của cánh hoa hồng.

Trần Long sững sờ!

Cái quỷ gì? Kỹ năng cứ như thế không đáng tiền?

Trò chơi ra cái bug?

Chắc chắn có vấn đề, người nào giờ này mở, người đó ăn gà.

Sau đó Trần Long nhớ ra hắn một ngày trước mở 9 cái rương, sau đó đi bộ đến đây.

Sau đó Trần Long không khỏi gào thét.

Ta mẹ hắn sao ngứa tay mở!

Kỹ năng của ta!

"Thông cáo toàn thể: cưỡng chế tất cả rời khỏi trò chơi! Bắt đầu đếm ngược!"

Trần Long muốn nứt cả mắt, hắn bình thường cá ướp muối là thế trái tim lúc này cũng không chịu đựng được à.

Cá ướp muối cũng phải trong điều kiện hoàn cảnh sung túc.

Nghèo đói chỉ có thể là cá khô!

Cùng lúc đó rất nhiều người, tất cả mọi người đều như nhau, tâm trạng không ổn định bị cưỡng chế rời khỏi.

Trong đầu mọi người đều vang lên một vài câu hỏi.

Trò chơi là xảy ra chuyện gì?

Liệu trò chơi sẽ trở lại, hay là lại biến mất một cách thần bí như cách nó xuất hiện?

Trần Long ngơ ngác bị đá ra khỏi trò chơi. Cùng một nhà giống hắn còn có Trần Diệu Nhi, Trần Thanh Huyền, Trần Thanh Vân, Phan Thị Yến, Lưu Trúc Diễm, Lê Ánh Tuyết, tất cả đều vừa bị cưỡng chế rời khỏi trò chơi.

Trần Diệu Nhi:"Ta mở được cái kỹ năng xạ thủ."

Trần Thanh Vân: "Ta sát thủ."

Yến:" Hỗ trợ."

Diễm:" Pháp sư"

Ánh Tuyết: "Đấu sĩ."

Trần Long:" Mẹ! Còn ngươi?"

Trần Thanh Huyền bây giờ đang bận rộn tiếp nhận tin tức.

Không phải trong trò chơi mà là hiện thực. Nàng là cảnh sát, thế giới bên ngoài triệt để loạn.

Có người tâm lý không chịu đựng được nhảy lầu. Chịu khổ cực bao lâu mở được cái kỹ năng vốn tưởng tương lai rạng ngời ai ngờ còn chưa được dùng.

Ông trời trêu ngươi!

Trò chơi bảo hộ người chơi bên ngoài hiện thực cũng triệt để không tồn tại nữa.

Trần Long nghĩ đó cũng là điều tất nhiên, cái gì bảo hộ, quá vô lý, cứng nhắc.

Gần 100 năm sống dưới bảo hộ trò chơi, bây giờ tự nhiên hủy bỏ cái nhiều người hoảng loạn. Nhiều người bởi vì mâu thuẫn tranh đoạt lẫn nhau trước kia có trò chơi kiềm chế nay cũng vì trò chơi mà trực tiếp chân thân pk ngoài hiện thực.

Từng cái, từng cái tin tức hiện lên trên máy bộ đàm của Trần Thanh Huyền. Nàng không biết phải giải quyết nơi nào trước, phải đi đâu trước?

Nhưng chắc chắn nàng không thể ở nguyên tại chỗ, nàng công việc đột nhiên nhiều gấp lũy thừa lần.

Cũng may trong nước quản lý vũ khí, súng đạn tốt, nếu không chưa có diệt thế, con người bàng hoàng tự động diệt thế!

Đến vài quả hạt nhân, các ngươi chơi một mình đi!

Rất may theo Trần Long thế giới này còn chưa phát minh ra đầu đạn hạt nhân. Nhưng nước ngoài người dân được sở hữu vũ khí, bây giờ bắn nhau như phim hành động.

Các loại Ak-47, Tiểu liên, súng trường, súng ngắm... Thường ngày phủi bụi bây giờ được lấy ra tra dầu, lau chùi.

Pằng! Pằng! Dám cướp vợ tao này!

Trần Thanh Huyền quát:" Các ngươi ở hết trong nhà! Cấm được đi ra ngoài, chờ ta trở lại!"

Trần Long:" Mẹ! Giờ phút này ngươi phải ở lại với gia đình, ngươi không phải muốn bảo vệ cái gia đình này sao?"

"Ta là cảnh sát, bên ngoài có nhiệm vụ! Ngươi là cái đàn ông duy nhất trong gia đình, phải biết lúc này đứng ra."

Trần Long làu bàu.

"Lớn nhỏ cái quỷ gì? Ngươi còn không phải là người rõ nhất. Bên ngoài quá loạn, ta là lo lắng cho ngươi."

Trần Thanh Huyền vốn vội chạy đi, nghe được trong lòng ấm áp.

"Ta sẽ trở về!"

"Ngươi trở về mà thiếu đi đồ vật nào, đừng trách ta đánh cái mông."

"Tuân lệnh!"

Trần Thanh Huyền đi, Trần Long quay đầu nhìn chúng nữ hết sức im lặng.

"Các ngươi nhìn ta làm gì?"

Trần Diệu Nhi:"Anh, bây giờ chúng ta phải làm gì?"

Làm gì ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai? Không có trò chơi các ngươi sẽ chết sao?

Một lũ nghiện game nặng!

Trần Long:" Chúng ta mở tiệc."

Thanh Vân:" Lúc này là lúc nào rồi ngươi còn muốn ăn chơi."

"Chính vì là lúc này mới cần thả lỏng, cần bình tĩnh, cần ăn uống no say lấy sức ứng chiến."

Dường như cũng có chút đạo lý! Không phản bác được.

Trần Diệu Nhi nói đến ăn cái mê tít mắt.

Mọi người chia nhau mỗi người một việc, đồ ăn trong tủ lạnh, rau ngoài vườn....

Làm sơ sơ theo trí nhớ Trần Long là cái tiệc ăn lẩu, nướng thịt ngoài trời.

Từng cái miếng thịt bò cắt mỏng như cánh ve, quấn rau gác lên trên nồi lẩu.

Thật đúng là trò chơi Trần Long mở được toàn thứ linh tinh bát nháo bây giờ mới có cơ hội thể hiện.

"Anh! Khi nào có thể ăn được!"

Trần Diệu Nhi nhìn nồi lẩu sôi ục ục, giống như bụng nàng đang sôi ục ục.

Hai cái giống nhau có thể cộng trừ.

Lẩu ơi! Mau đến, ta và ngươi hợp thể!

"Ngươi hình tượng thục nữ đâu?"

"Ta mới không cần hình tượng thục nữ, ta đời này lại không sợ không có ai lấy."

Mọi người nhìn hai anh em đấu võ mồm cười cười cũng không biết làm sao?

Ngoài kia còn đang loạn đâu.

Trần Diệu Nhi xinh đẹp chắc chắn sẽ không không ai rước. Nàng là bị rước rồi đấy thôi.

Ai đó đem nàng ăn sạch!

Trần Long rút miếng thịt bò kẹp rau đưa đến trước mặt Trần Diệu Nhi.

Trần Diệu Nhi mở huyết bồn đại khẩu cắn xuống. Lúc này là thật huyết bồn đại khẩu, cùng với chiếc miệng xinh xắn đáng yêu ngày nào không một chút liên quan.

"Ngon! Anh trai, không nghĩ tới ngươi thật biết hưởng thụ."

Trần Long đắc ý:

"Tất nhiên! Ngươi anh trai ẩn giấu sâu lắm! Ngươi thấy mới là một góc băng sơn."

Trần Diệu Nhi nhai nuốt say sưa ngon lành.

"Ân! Ta chỉ biết sau này lấy ngươi sẽ được ăn ngon."

Mọi người trong lòng phỉ nhổ.

Hào sắc, ngựa giống!

Ta không phải háo sắc, ngựa giống!

Ngươi chính là!

Trần Thanh Huyền đóng đô ở trụ sở vắt chân lên cổ làm việc.

Trần Long cùng đồng bọn ở nhà vui chơi thả cửa.

Ngày đầu tiên làm cái lẩu ngoài trời!

Ngày thứ hai cả bọn tắm bùn tập thể! Quá trình khỏi phải nói kiều diễm đến cực hạn.

Chỉ tiện nghi cho ai đó.

Ngày tiếp theo buffer đồ nướng.

Ngày tiếp theo buffer trái cây, khỏa thân tắm nắng.

...

Trần Long và đồng bọn dần dần bị lười hóa.

Tháng ngày trôi qua không tệ! Ta nghĩ cứ như vậy sống xuống!

Trần Thanh Huyền trở về lúc này có thể hay không tức chết.

Bọn bất hiếu này không đánh cho một trận gạch khỏi hộ khẩu không thể!