Chương 29: Ngày Làm Mẹ, Đêm Làm Vợ

Trần Long rời trò chơi!

Trước đó đã cùng ba nữ đồng hành bán đồ chia tiền xong xuôi!

Cả Diệu Nhi, Diễm và Yến đều đã đủ cấp 20, trang bị thì cũng full đồ 1x bốn sao tự kiếm, nhưng Trần Long vẫn là chưa muốn chuyển map. Vũ khí thu thập linh hồn cần phải đi bản đồ cao hơn, kinh nghiệm hắn cũng dư thừa quá nhiều, nhưng kỹ năng quá ít.

Vẫn là ở lại một thời gian farm Boss!

Ta mới 17 tuổi đâu, vẫn là còn quá trẻ!

Hiện thực trời đã về đêm! Trần Long tiến về phòng ngủ của Thanh Vân.

"Ân! Đi đâu?"

Thanh Vân không có ở phòng.

Trần Long lại nhìn trò chơi thấy nàng đang online, hắn hết sức im lặng.

"Cảm ơn sách kỹ năng! Ta hôm nay rụng dâu, ngươi kiếm người khác đi." Trần Thanh Vân nhắn qua.

"Kiếm cớ!"

"Yêu Yêu! Đừng giận, ta đang đánh quái đâu? Bye bye."

Thảo! Ngươi một cái hỗ trợ chạy đi đánh quái?

Nín nhịn quá lâu đây mà.

Trần Long nghĩ tới Trần Thanh Vân solo quái, vừa đánh vừa tự buff máu cho bản thân, hắn cười.

Việc gì phải khổ vậy?

Ngươi trông thấy ta đánh quái sẽ không khóc đi.

Muốn hay không ta đêm nay thăng cấp chạy lên chơi cùng nàng?

Được rồi! Vẫn là để tự nàng giày vò đi thôi.

Trần Long muốn quay trở về phòng mình, chợt thấy cửa phòng mẹ không chốt.

Mẹ đang chờ ta sao? Cuối cùng nghĩ thông suốt đi.

Đây nhẹ cửa vào, Trần Long thấy Trần Thanh Huyền, nàng mặc một bộ đầm ngủ đơn bạc, quay lưng về cửa.

Trần Long nói tiếng muỗi kêu.

"Mẹ! Ngài ngủ chưa?"

Không thấy đáp lời hắn nhẹ nhàng rón rén đến gần.

"Ngươi muốn làm gì?"

"Ây da! Mẹ, ngươi muốn hù chết ta sao?"

"Hừ!"

"Mẹ! Ngài đừng nóng, ta giúp ngài bóp bóp chân, ngài đi làm cả ngày đều phải đứng, máu tụ không tốt."

"Ngươi quan tâm ta!"

"Nói nhảm! Trên đời này không có ai quan tâm ngài như ta."

"Nếu mắt ngươi không nhìn chằm chằm chỗ đó, ta tin."

Trần Long nhào lên:

"Mẹ! Ngài thật đẹp!"

Bốp! Trần Thanh Huyền một cước đá tới.

Trần Long lộn một vòng kêu gào.

Trần Thanh Huyền áy náy:

"Xin lỗi! Ta quen chân."

Nghe xem! Còn là tiếng người sao?

Trần Thanh Huyền cũng không có đi xoắn xuýt việc đá hắn một cái. Quá khứ nàng đá hắn nhiều lắm, nếu đá một lần mà gạt được hắn ra xa, hắn đã không phải Trần Long.

"Ta không biết quan hệ giữa ta, ngươi bây giờ là quan hệ gì?"

Trần Long tiến lên chui vào ôm lấy nàng, nàng cũng không có lại quen chân.

" Quản nó là quan hệ gì? Ngài vẫn cứ là ngài như cũ là được."

"Ngươi không thấy kỳ cục sao?"

"Không hề! Trái lại, ta cũng là nam nhân, rất dễ dàng phóng túng xa đọa, có ngài bên cạnh kèm ta không lo lắng điều đó."

"Là sao?"

"Ban ngày làm mẹ ta, ban đêm làm vợ ta."

"Ngươi đồ khốn nạn, quá biếи ŧɦái! Nhưng nghe ngươi nói như vậy ta cảm thấy ngươi đã lớn. Đàn ông trưởng thành phải biết kiềm chế du͙© vọиɠ."

"Đúng! Haha ngài bây giờ mới cảm thấy ta đã lớn sao? Ta ám chỉ ngài nãy giờ."

Trần Thanh Huyền nhận ra bị hắn hạ thể áp sát, cái đồ chơi kia không ngừng cọ sát tìm kiếm động khẩu.

"Ngươi!"

"Mẹ! Chả lẽ lần nào ngài cũng muốn ta phải trộm tình, hai ta không thể tỉnh táo một lần sao?"

Trần Thanh Huyền nghĩ nghĩ.

"Vậy cắm vào đi!"

Phốc...

"Ngài không đùa ta đi, làm như vậy thì tình thú đâu? Dạo đầu ở đâu? Không lẽ trước đây làʍ t̠ìиɦ với cha, hai người cứ như vậy cắm vào."

Trần Thanh Huyền gật đầu.

Phốc... Xin nhận của ta một lạy.

"Ngươi muốn ta làm như Thanh Vân, giúp ngươi liếʍ chỗ đó? Chết biếи ŧɦái."

Trần Thanh Huyền vẫn là giữ được xúc động quen chân.

Trần Long" Được rồi! Từ từ đến, ta giúp ngài thư giản trước."

Trần Thanh Huyền nằm im, cho hắn toàn quyền chủ động, Trần Long kích động lắm rồi.

Hắn đưa bàn tay vào ngực trảo ngực nàng, săn chắc hai luồng thịt nóng hổi, một bàn tay bóp không hết.

"Nhẹ thôi! Ngươi làm hư."

"Làm sao hư được, ngực ngài co dãn cực kỳ!"

Trần Long cúi xuống quét hai cái núm, mυ"ŧ vào, tham lam hút:

"Ân...ư ư ư...! Trần Long! Tốt sướиɠ!"

Trần Long ngửa mặt lên đắc ý.

"Thế nào? Lưỡi ta lợi hại đi? Tiểu đệ ta còn chưa ra sân đâu?"

Trần Thanh Huyền mặt đỏ bừng, thân thể của nàng đã lâu không khai phá cực kỳ nhạy cảm, tâm lý lại thả ra, kɧoáı ©ảʍ cứ thế như không cần tiền dâng lên, bên dưới ẩm ướt.

Trần Thanh Huyền hai tay ấn đầu Trần Long xuống háng.

"Ngươi không phải giỏi liếʍ lắm sao? Ta cho ngươi liếʍ....ân..aa.....ư ư..."

Giữa màn đêm, Trần Thanh Huyền ngửa cổ thở dốc, cảm nhận con trai đầu lưỡi bên dưới từng cái, từng cái đánh sâu vào huyệt vị.

Trần Long thật điêu luyện, lại liếʍ, lại hút, lại húp.

"Aaaa....aa! Muốn ra! Tốt ngứa."

Trần Thanh Huyền cứ thế, bị liếʍ đến cao trào tột đỉnh.

"Mẹ! Ngươi muốn phóng nước chết đuối ta sao?"

"Ân! Có muốn hay không đến ta liếʍ ngươi?"

"Không dùng! Tiểu đệ ta khó chịu, ta muốn vào."

Trần Thanh Huyền nhắm mắt cảm nhận cự vật to lớn xâm nhập, thể tích quá lớn không khỏi làm bụng dưới phồng lên.

"A...aA...a! Từ từ Long! Ngươi muốn mưu sát ta sao?"

"Ân! Mẹ ngươi cắn ta thì có! Cắn thật chặt!"

Trần Long rùng mình cảm nhận đồ vật vừa xâm nhập đã nhận được mãnh liệt chào đón làm Trần Long lần đầu tiên cũng không khỏi nghi ngờ.

Đây là cái bà mẹ hai con sao?

Trần Long quất cắm không biết bao lâu, đưa tay vỗ đùi, Trần Thanh Huyền đang phê như bay lắc ngẩn ra.

Zời ạ!

"Đổi tư thế!"

Phốc...

Mẹ kinh nghiệm gần như bằng không làm cho Trần Long hết sức im lặng.

Hai lần trước nàng nằm thi nên Trần Long không có phát hiện, hôm nay phải thật tốt dẫn đạo.

"Mẹ! Ngươi xoay người, gối hạ xuống, mông muốn cong lên, sau đó kết hợp với ta mông đẩy về sau."

Một lát sau.

"Bây giờ đổi chỗ, ta nằm xuống, ngài cưỡi lên trên người ta. Làm thật chậm, ta cũng không muốn ra cái tai nạn, còn nhiều nữ nhân đang chờ ta đâu."

"Hừ!"

Đang chơi ta mà còn nghĩ đến nữ nhân khác, hôm nay không rút hết tinh hoa của ngươi, ta thề không bỏ qua.

Không biết bao lâu sau.

"Bây giờ ngài hai tay chống tường, mông và eo đẩy ra sau một chút, chân mở chữ V."

Trần Long phía sau xâm nhập xô đẩy hai luồng thịt gắt gao làm hắn vô cùng thỏa mãn.

Đây là tâm lý thỏa mãn, còn thân thể bởi vì cứ đang làm còn phải từ từ hướng dẫn, Trần Long cũng không có xúc động bắn.

Sau cùng Trần Long đặt nàng nằm sát cạnh giường, vác hai chân nàng lên vai đẩy.

Một hồi lại một hồi ba ba da thịt vang lên, lại tiếng rêи ɾỉ nũng nịu.

Trần Long gầm lên, run eo bắn ra từng dòng tinh hoa.

"Hô! Ngài thoải mái sao?"

"Hừm! Tạm được!"

Vốn định vắt kiệt sức của hắn xem ra không thực hiện được.

Thằng này quá trâu bò! Không phải con người.

Ngươi còn không có bắn, ta chút nữa kiệt sức.

( Ôi! Cuối cùng thu cái đi! Sắc văn cần gì suy nghĩ nhiều! Haha)