Chương 14: Trần Diệu Nhi Trả Thù!

Yến và Diễm tranh thủ lui mạng để lại không gian riêng cho ai anh em. Trước khi đi không khỏi môi chạm môi quyến luyến mập mờ.

Trần Long cười, nhìn cái đó không xa, Trần Diệu Nhi tay cầm pháp trượng chỉ ra, trước mặt xuất hiện một vùng ánh sáng cong vẹo, một cái chớp nhảy lên quái vật thay nhau ngã xuống.

Trần Long nhìn nhìn mà không khỏi nhớ đến hình ảnh kiếp trước trong một cái trò chơi. Tiểu thư ánh sáng Lux.

Ngực cũng là như vậy lép!

Trần Diệu Nhi chơi quên cả trời đất, nàng chạy vòng vòng, thấy mục tiêu là thả cầu. Chợt!

"Lý Phong! Ngươi con mẹ nó có giỏi đứng lại!"

Trần Diệu Nhi như ăn phải thuốc gào thét.

Trần Long vẫn luôn đi theo, Lý Phong là một cái Đấu sĩ mấy hôm trước rình rập Diệu Nhi.

Thế giới này thật nhỏ, đây không phải nam chính đánh dã chiến sau màn hôm hắn đi cùng mẹ dự tiệc sao?

Lý Phong nơi nào còn dám càn rỡ, hắn mới cấp 5 nhìn thấy Trần Diệu Nhi cấp 10 quay đầu chạy mất dép.

Trần Diệu Nhi hai tiểu chân ngắn đuổi theo, hai người tốc độ không chênh lệch bao nhiêu, đấu sĩ lại thường được trang bị một kỹ năng tăng tốc áp sát.

Thằng chó chết! Tao tìm mày hơi lâu rồi đấy!

Trần Long vọt lên.

"Ngươi là để đứng lại cho em gái ta xả cơn giận, hay là muốn để ta mỗi ngày gϊếŧ ngươi một lần? Không biết ngươi với Boss cái nào máu trâu hơn?"

"Trần Long!" Lý Phong cắn răng đứng lại. Hắn nhận ra người này, ở chung bản đồ, hắn thấy Trần Long thủ sát boss.

"Chuyện cũ là cái hiểu lầm! Chúng ta không đánh không quen biết, như thế nào?"

Trần Diệu Nhi không để ý, cầm pháp trượng lao đến đập, nàng rất sinh khí!

Tổn thương là rất thấp, Lý Phong mặt trắng bệch không dám phản kháng nhưng mỗi người đều mang trong mình chỉ số phòng thủ nhất định.

Trần Diệu Nhi gϊếŧ chết Lý Phong cũng không có làm hắn rớt đồ. Rớt thuộc tính là nhất định, không ít, 10% lận.

Trần Diệu Nhi ngồi phịch xuống:

"Anh trai! Cảm ơn! Yêu ngươi chết mất."

"Thôi đi! Ngươi lại hướng mặt ta bôi nước miếng."

"Hừ!"

Trần Long cũng không sợ gây thù với một vài người, hắn rất điệu thấp nhưng ai bảo có người động đến người thân hắn? Hắn vô dụng thì cũng thôi đi đằng này lại là một cái đệ nhất cao thủ.

Trần Diệu Nhi sau đó cũng không có lui mạng ngay, nàng tiếp tục rong ruổi, thả pháp thuật... Mãi đến khi tròn 8h online bị cưỡng ép xuống mạng.

Trần Long yên tĩnh tiềm hành đi sau, lẳng lặng nhìn siêu cấp loli dùng không hết năng lượng.

Hắn rời mạng cũng nghe thấy Diệu Nhi đang ồn ào trong phòng của mẹ. Nằng như ăn thuốc hưng phấn đến không được.

Chốc chốc trong phòng truyền ra tiếng cười khanh khách, lại một hồi tiếng cười tà ác, lại la hét.

Có để yên cho người ta ngủ hay không? Phiền chết đi được.

Mới có vậy đã tung bay, thở dài! Đúng là chưa có thấy qua việc đời.

Trần Diệu Nhi cũng ồn ào không bao lâu ngủ như quả bóng xì, Thanh Huyền ôm nàng về phòng trong tình trạng không biết gì.

Đắp nhẹ chiếc mền, vuốt ve khuôn mặt đáng yêu đang ngủ chốc chốc lại kéo kéo như đang mỉm cười.

Trần Thanh Huyền cảm giác giờ phút này thật yên bình, nàng có chút chua.

Ta cố gắng bao nhiêu năm lại không bằng Trần Long tùy tiện một lần!

Nàng chưa bao giờ thấy con gái vui như vậy, thường ngày nàng hết sức cưng chiều con gái.

Diệu Nhi ngày thường kháu khỉnh, mặt hay nhăn nhó, động tý là gào thét, giờ phút này lại vui vẻ đến ngủ còn không nhịn được cười.

Tuổi thơ vui vẻ Trần Long nói không lẽ là như thế này?

Diệu Nhi ngây thơ trong sáng như trẻ em, nghĩ như thế nào sẽ biểu hiện ngay ra ngoài mặt. Nàng không biết giả bộ, càng không quan tâm sắc mặt của người khác.

Trần Thanh Vân nằm trong chăn ấm, thấy Trần Long trở về phòng cũ của hắn có chút thất vọng, nàng nhắm mắt ngủ.

Mơ màng, cửa phòng nàng bị đẩy ra. Trần Long ôm bọc lớn bọc nhỏ cười toe toét.

"Ngươi không phải nói ta hay đạp chăn sao? Không sao, ta mang theo vài cái đảm bảo đủ dùng."

Thanh Vân:" Phi! Cút đi."

Trần Long mới không cút, nhanh chóng lột quần áo chui vào, lục ục một lát hắn mì được tư thế thoải mái ôm nàng.

Cơ thể thơm mát của Thanh Vân là liều thuốc an ủi tốt nhất đối với hắn.

Trần Long vui vẻ ôm mỹ nhân ngủ, không biết bên ngoài tin tức hắn thủ sát boss trong trò chơi đã bay đến tai rất nhiều người.

Lý gia!

Lý Phong đang cuồng loạn đập đồ đạc mà không có bất cứ ai dám nói nửa câu. Hắn cha Lý Vân là ông trùm bất động sản, gia đình giàu nứt hố đổ vách.

Hắn khi nào chịu qua bậc này khuất nhục?

"A...A...aa!"

Cuối cùng Lý Phong ôm hai cái nữ người hầu vào phòng phát tiết!

Nếu nói cả nước nhà nào giàu có, quyền lực nhất, không ai khác chính là Vũ Văn gia. Nhà Vũ Văn nhiều đời kinh thương tích góp, nội tình hùng hậu đến mức không ai tưởng tượng được.

Trung tâm của Vũ Văn gia là ở thành phố X, nơi này có thể nói Vũ Văn một tay che trời!

Trong một căn phòng xa hoa lộng lẫy với đèn lê ông, thủy tinh, gạch men sáng bóng, một cái người đã hói quá nửa đầu, không một sợi tóc trắng, cả người chỉ khoác một cái áo choàng đang ngồi ngắm mắt suy nghĩ.

Hắn khuôn mặt có phần hơi lớn, sống mũi to, lông mày bạc trắng, lần đầu tiên thấy hắn Trần Long không khỏi trong lòng nảy lên một suy nghĩ:

Không lẽ tokuda đã chết ở thế giới kia lại xuyên không qua đây?

Quá giống!

Long tokuda!

Một cái là Long háo sắc một cái là Long tokuda, hai người không phải là không có quan hệ, cái này về sau hãy nói.

Vũ Văn Long 115 tuổi, đặt ở trò chơi đã xuất hiện gần 100 năm, hắn là một trong những người chơi đầu tiên.

Vũ Văn Long mắt vẫn nhắm nghiền mở miệng:

"Ngươi nói có người thủ sát Tân thủ Boss?"

Bên dưới một nữ thư ký xinh đẹp cúi người rất thấp:

"Dạ đúng vậy! Tên là Trần Long, mẹ là Trần Thanh Huyền, nàng hiện nay đang là phó phòng cảnh sát, chị gái...."

Tất tần tật thông tin về Trần Long được thư ký cẩn thận giảng qua một lượt.

Vũ Văn Long:"Văn Thành khi nào trở lại?"

"Dạ! Thiếu gia hai hôm nữa bay về nước."

Vũ Văn Long suy nghĩ:" Chừng nào trở về thì nhắn hắn tự mình đi gặp Trần Long một chuyến."

Thư ký gật đầu, lui ra.

Nàng rất tò mò, nhưng nàng không hỏi, không dám hỏi. Công việc của nàng chỉ là báo cáo, sau đó nghe lệnh làm việc, như một con rô bốt.

Lúc này một cô gái xinh đẹp tuyệt trần từ sưởi gầm bàn chui ra.

"Long gia! Ngài bao giờ xuất? Con đây miệng đều chua."

Vũ Văn Long cúi đầu nhìn tiểu đệ ỉu xìu không phản ứng.

Vẫn là có tuổi rồi! Văn Thành tại sao không ra sức?

Đáng chết.

" Thành nó sắp trở về! Ngươi chuẩn bị cho kỹ."

Đặng Phương Vy bĩu môi.

Từ khi bước chân vào nhà Vũ Văn nàng phát hiện rất nhiều bí mật, nàng tò mò, có lẽ cũng là lý do duy nhất khiến nàng còn ở lại cái nhà này.

Nàng phát hiện Vũ Văn Long có một cái công ty toàn nữ nhân xinh đẹp, mà tất cả đều có quan hệ một chân với hắn, nói công ty chẳng bằng nói hậu cung.

Nhiều năm trước Vũ Văn Thành xuất hiện trong đời nàng như là bạch mã hoàng tử ấy thế mà sau khi cưới hỏi về lại chưa có bất cứ một lần chính thức sinh hoạt vợ chồng, trái lại một ông già hơn 100 tuổi luôn luôn tìm cách chấm mυ"ŧ nàng, nếu không phải tiểu đệ hắn đã về hưu, nàng còn bị hắn đặt xuống đất ba ba đâu.

Nàng còn phát hiện Vũ Văn Thành chính là con ruột Vũ Văn Long, mà hắn mẹ lại là con gái Vũ Văn Long.

Thật loạn!

Bí mật đối với một người có máu bát quái như nàng có sức hấp dẫn trí mạng.

Trong một tòa biệt thự nguy nga, tầng trong tầng ngoài kiến trúc, một căn phòng lớn, một người đàn ông trai tráng đang giận dữ.

"Khốn nạn! Ngươi xem cùng là bạn học, cùng là thiếu niên người ta đã một mình gϊếŧ boss rồi kia? Ngươi xem, ngươi toàn làm cho ta mất mặt."

Đỗ Mạnh Hùng bị mắng hết sức im lặng. Cha hắn cái gì cũng tốt, không tốt mỗi cái hay so sánh hắn với bạn bè cùng lứa. Dĩ vãng mỗi lần gặp Trần Thanh Huyền hắn không bao giờ thiếu toe toét.

Ngươi xem con ngươi Trần Long lại đội sổ, xem con ta có biết bao ưu tú! Thở dài! Tuổi trẻ nha! Phải biết phấn đấu nha...bla..bla.

Nếu không phải tình cảm hai bên khá tốt chẳng biết còn tưởng là thù địch.

Trần Long bị Trần Thanh Huyền đánh cũng không thiếu được do thằng này châm ngòi so sánh.

Đỗ Như Hài là cha của Đỗ Mạnh Hùng, ông tên là Tử, ba đời độc đinh Hùng, Hài, Tử. Đọc nghe nhiều hiền hòa.

Đỗ gia làm chủ rất nhiều nhà hàng, quán bar lớn, gia đình giàu có.

Hùng:" Cha ngươi nói vậy ta cũng phản bác không được. Long ca ở trong trò chơi hung mãnh đến rối tinh rối mù."

Đỗ Mạnh Hùng hắn tự mình nếm thử, biết bao tuyệt vọng.

Hài:" Phế vật!"

Ngươi là cha ta, ta nhịn!

Hài:"Đã ngươi yếu đuối không dậy nổi như vậy, ta quyết định cho ngươi nạp tiền. Trước đập 10 tỷ!"

"Thật? Cha! Ngươi không có đùa ta chứ?"

" Ta chỉ có mình ngươi là con, sao có thể chịu thua kém?"

Đỗ Mạnh Hùng kém chút cười ra tiếng.

Chỉ vì bị Trần Long kí©h thí©ɧ, cha hắn quyết định mở hầu bao.

Đúng là đi theo Long ca là có ăn.

Đỗ Như Hài nếu biết con trai mình lại đang cảm kích Trần Long, đập chết hắn không thể!

Ta mới là cha ngươi đâu, Ta mới là ngươi kim chủ đâu.

Hùng nghĩ tới ngày tháng sau này trở thành trò chơi thần hào, kích động không được.

Hài:" Trước tìm 20 nữ, ngày ngày phát tiền, ngày ngày làʍ t̠ìиɦ up hảo cảm."

Phốc...

Có tiền cứ như vậy tùy tiện.

Chờ đã! 20 nữ, ta bắn 20 lần!

Ba ba! Ngươi gϊếŧ ta đi còn hơn!