Chương 5: Như Lai tửu quán

Ngoại thành hữu duyên, Chiêu Tâm Đan cứu người gặp nạn.

Tửu quán Như Lai, Tạ Vô Phong chạm trán song hùng.

Cổng thành Đại Đô.

Cái nắng đầu hạ gay gắt tới độ nếu ai đó mang đôi hài rách có thể làm bỏng cả bàn chân, trẻ sơ sinh cháy luôn làn da mỏng, quần áo mới giặt bỏ chưa đầy ba khắc đã khô rang. Năm nay có mưa nhưng nắng vẫn cứ như hạn hán, quần chúng ăn mày lại có dịp sinh sôi, ngày càng đông đúc. Thường thì họ sẽ bám theo thương nhân từ ngoài thành vào mà xin xỏ, rảnh rỗi thì lại tựa lưng vào tường thành, không thì nằm vật vã ngay chỗ đất trống, nơi mà quan sai qua lại kiểm duyệt. Ấy vậy mà hôm nay, quan sai thì trú trong quán nước, ăn mày trốn hẳn chỗ xó nhỏ, chẳng thấy tên nào ra ngoài nằm bụi ngủ bờ. Ngoái đầu tới lui cũng chỉ có thằng nhóc ôm cái tay nải, ngồi tựa tường thành như chết khô. Chiêu Tâm Đan vốn đã đi qua nửa cánh cổng vào thành rồi thì quay đầu nhìn lại, cầm lòng không được liền đi đến gần, thấp người hỏi:

- Nè, đệ không nóng sao? Chỗ bên kia mát, qua đó mà ngồi.

Trông cái tay nải được gói khá cẩn thận, hẳn là mẫu thân nó làm, nàng ngước lên nhìn quanh thì chẳng thấy ai, lúc quay người lại thì thằng nhóc đã đi đâu mất dạng, bên chỗ lúc nãy nàng chỉ nó cũng không có, coi vậy mà nhanh. Chiêu Tâm Đan cũng không tiện mà quan tâm nhiều, nàng chỉ ra ngoài thành hái chút thảo dược theo lời căn dặn của sư phụ, thời gian gấp rút, phải tranh thủ về.

Đang gấp gáp lại đυ.ng ngay phải tên tiểu tử của Dược Tâm Đường, hắn cắm đầu cắm cổ chạy như ăn cướp, thành thử chẳng nhìn thấy nàng. Rõ là một cô nương mảnh khảnh, trên vai còn mang theo một cái gùi lớn, thêm nữa là có tấm mạng che mặt dài, thế mà lại bảo không nhìn thấy thì thật chẳng thể nào tha thứ. Nàng tằng hắng một tiếng như biểu hiện của sự không hài lòng, liền đó hỏi:

- Bánh Ú, mắt ngươi bỏ ở dược đường hay sao mà không nhìn thấy ta hả?

Hắn ngẩng mặt lên thấy nàng thì cười như được mùa, hồ hởi nói:

- Tâm Đan tỷ tỷ, có.. có thiếu.. thiếu tướng quân.. thiếu tướng quân tìm tỷ..

Chiêu Tâm Đan cười thật tươi, bỏ gùi thuốc cho Bánh Ú rồi nhanh chân chạy về.

Dược Tâm Đường.

Con đường từ đầu thành vào tới Dược Tâm Đường khá ngắn, cái nắng đầu hạ thiêu đốt mọi thứ nhưng lại vô tình làm dậy mùi đặc trưng của Dược Tâm Đường. Những lần tới thăm, Tống Thanh Dực đều mang theo chút dược liệu tự mình kiếm được bên ngoài, với cả nơi đây cũng chẳng cần gì ngoài nó, thành ra quà của chàng cũng được xem như là giá trị.

Bạt Phong của Dược Tâm Đường là người đầu tiên mở ra con đường thiện đức này, ông cũng không nhận đệ tử, chỉ có Chiêu Tâm Đan mang tâm hành y quá nặng, ông đành phá lệ giữ lại Dược Tâm Đường, qua loa xem như đệ tử. Nàng cũng coi như có chút thiên bẩm, năm năm theo ông đã học hỏi được không ít, lắm lúc có thể tự mình kê đơn thuốc cho những bệnh thường gặp mà không phải chờ hỏi ý kiến của ông.

Tống Thanh Dực trông thấy Bạt Phong đang cặm cụi giã giã thứ gì đó, bèn lại gần hỏi:

- Bạt sư phụ, ông đang làm gì vậy? Mùi hơi nặng thì phải.

Bạt Phong chìa tay bốc thêm một nắm hạt màu đỏ nhỏ như hạt mè bỏ vào cối và tiếp tục giã, nói:

- Cái này là quà ta tặng thiếu tướng quân. Chẳng phải ngài sắp đi Ôn Châu sao?

Tống Thanh Dực ngạc nhiên, mỉm cười hỏi:

- Sao.. sao sư phụ lại biết?

Chiêu Tâm Đan ngoài cửa bước vào, tiếng đã tới trước người:

- Sao sao cái gì? Thiếu tướng quân lại còn có thời gian tới thăm ta cơ đấy.

Tống Thanh Dực quay đầu mỉm cười nhìn Chiêu Tâm Đan, nói:

- Ai nói ta tới thăm muội. Ta là muốn đến thỉnh giáo Bạt sư phụ.

Chiêu Tâm Đan ngạc nhiên, im lặng. Từ lúc quen biết nhau tới giờ, tuy cũng đã ba năm, nhưng chẳng lần nào nghe y nhắc đến Bạt Phong, vậy mà lần này hẳn là đến thỉnh giáo mới lạ. Suy nghĩ một hồi, nàng vờ hỏi:

- Thỉnh giáo? Cách đánh trận hay dụng binh?

Suy nghĩ nàng đơn giản là vậy nhưng mặt mũi thì cũng thật khó coi, thật ra một phần là vì lo lắng, một phần là trời nắng phải đứng ngoài sân lại chẳng nheo mắt nhíu mày sao được. Bạt Phong chẳng nói chẳng rằng, tay cầm cối thuốc đứng lên đi thẳng vào trong. Chiêu Tâm Đan nhìn theo rồi buông câu hờ hững:

- Cái tên Bánh Ú đó lại ham chơi chốn nào mà giờ này còn chưa tới nơi nữa. Thật là, héo hết thuốc của ta.

Tống Thanh Dực bật cười, nói:

- Muội nói xem, nữ nhi như muội suốt ngày ôm đống thảo dược, nói chuyện với cỏ cây, không thấy buồn à?

Chiêu Tâm Đan một tay cởi bỏ mạng che mặt, một thuận tay xốc xốc sàn thuốc, tươi cười nói:

- Muội chẳng có bạn bè. Ngoại trừ sư phụ và Bánh Ú, cũng chỉ có mỗi huynh.

Tống Thanh Dực nhìn phía sau tấm lưng của Chiêu Tâm Đan mà đau lòng, thoáng chút xót xa. Nàng là nữ tử mang tấm lòng Bồ Tát, nàng yêu cuộc sống này đã cho nàng cuộc đời, chưa bao giờ hận nó đã tướt đi của nàng một gia đình trọn vẹn, cũng chưa từng trách ông trời sao lại cho nàng mang một vết bớt lớn ngay trên khuôn mặt, cướp đi ước nguyện được một lần điểm phấn, tô son. Nàng tủi thân lắm, lúc trước chàng từng nhìn thấy nàng khóc giữa một bầu trời pháo hoa ngày hội lớn, người người nhà nhà đều vui chỉ mỗi nàng là chưa bao giờ có được niềm vui thật sự. Nhưng nàng vẫn sống với ước nguyện cao đẹp, trở thành một nữ danh y, cứu người, giúp đời. Thở dài một hơi, nàng đổi giọng hỏi:

- Nghe nói huynh sắp đi Ôn Châu?

Tống Thanh Dực gật đầu, hỏi lại:

- Mọi người đều biết cả sao?

Chiêu Tâm Đan cười nhẹ, hững hờ buông một câu:

- Vỡ đê, nạn đói còn chẳng quan tâm. Huống chi giờ lại là dịch bệnh.

Quý Châu từng có thổ phỉ, vỡ đê gây lụt, mùa màng thất thoát, Tô Châu nạn đói mấy năm liền, quan địa phương còn chẳng để tâm, bao chi phí viện trợ từ Đại Đô đều không đến được với người dân, xong việc thì mỗi người tự trích ra một vài đồng lẻ ém nhẹm chuyện này đi. Người bị ức hϊếp là dân đen vô tội, kẻ giả khóc tiếc thương là bọn quan tham ô lại, hoàng đế ở xa như vậy, làm sao nhìn thấy được. Lần này, có thêm dịch bệnh, có đánh chết cũng chẳng thể tin có ai dám đứng ra gánh trách nhiệm này ngoài Tống quốc công và dĩ nhiên, người thực thi việc này chính là thiếu tướng quân, Tống Thanh Dực. Tuy tin này bảo mật, nhưng Bạt Phong và cả Chiêu Tâm Đan đều đoán ra được cả. Lúc sáng, Bạt Phong có bảo Chiêu Tâm Đan ra ngoài thành lên núi tìm cho ông vài loại thảo dược còn thiếu, dùng cho việc gì thì chẳng nói. Tống Thanh Dực nghiêng người dòm vào bên trong phòng thuốc, miệng hỏi:

- Nè, tiểu tiên nữ, sư phụ muội đang làm gì vậy? Lúc nãy còn nói là thứ đó dùng để tặng cho ta.

Chiêu Tâm Đan trời sinh có cái vết bớt lớn trên mặt, kẻ không rõ nhìn qua còn tưởng là vết sẹo, trông hơi đáng sợ. Lần đầu gặp nhau vào ba năm trước, Tống Thanh Dực là người duy nhất không xa lánh nàng, chàng đang dẫn quân rời thành, lần đó là đến vùng đất Giang Nam dẹp phản loạn. Chiến mã cùng phong thái ngất trời lại xuống ngựa cùng nàng dìu một lão bá, giây phút đó, có biết bao người đứng nhìn, chỉ xem vui. Lúc rời đi, chàng đã tặng cho nàng ba chữ mà từ đó đến nay đã trở thành tên gọi độc nhất vô nhị mà chỉ có chàng dùng, "tiểu tiên nữ". Chiêu Tâm Đan mỉm cười, nói:

- Chẳng phải Ôn Châu có dịch sao? Sư phụ là đang thay bách tính thiên hạ cảm ơn huynh. Chờ một lát, chắc cũng gần xong rồi.

Hóa ra, thứ Bạt Phong chuẩn bị cho Tống Thanh Dực là thuốc trị dịch bệnh, quả là thứ chàng đang cần. Vốn dĩ chàng tới đây thăm Chiêu Tâm Đan chỉ là phụ, đích thực là muốn thỉnh giáo đôi chút về phương thuốc chữa bệnh dịch. Với chàng, khi có vùng dịch, quan trọng nhất là kiểm soát dịch và cứu được những người mắc bệnh. Trong thâm tâm chàng, không ai được quyền quyết định sống chết của bất cứ ai, chỉ có cứu hoặc không cứu, bỏ hoặc không bỏ, không có quan trọng hay không quan trọng, càng không nói đến thân phận hay địa vị. Với chàng, lần này đi, mục đích không đơn thuẩn là hỗ trợ quan địa phương, cái chàng muốn là cứu được nhiều người nhất có thể.

Không lâu sau đó, Bạt Phong đem ra một cái hộp, bên trong có rất nhiều viên thuốc nhỏ màu nâu, nói với Tống Thanh Dực:

- Bao nhiêu đây tạm thời đủ dùng. Nếu ổn, hãy cho người về báo lại.

Tống Thanh Dực cảm tạ Bạt Phong rồi từ biệt ra về. Chiêu Tâm Đan trầm ngâm một lúc lâu rồi biểu hiện như đã đưa ra được quyết định gì đó, tay vẫn đang lắc sàng thuốc, miệng hỏi:

- Sư phụ, người sống một mình ổn không?

Từ lúc thầm nhận nhau là sư đồ, Bạt Phong và Chiêu Tâm Đan chăm sóc nhau như người thân. Nàng ít khi ra ngoài, ông thì ít nói, chẳng mấy khi chuyện trò quá năm câu, mỗi lần mở miệng đều là việc gì cần lắm mới nhờ, không thì đều tự mình làm lấy. Nghĩ cũng lạ, người dân quanh đây không một ai biết đến Bạt Phong, ông sống ở đây cũng gần cả đời người rồi, hỏi lại chẳng ai biết, ông đến từ đâu và có bà con họ hàng gì hay không. Bạt Phong nghe hỏi liền trống không, nói:

- Năm năm trước cũng đã có ngươi đâu.

Chiêu Tâm Đan phì cười, nói thế là đủ hiểu ông ta cho phép nàng đi. Thật ra, muốn đi cùng Tống Thanh Dực chỉ là phần nhỏ, lý do lớn hơn là nàng muốn cứu người, học hỏi thêm. Soạn xong hành lý, nàng thò đầu vào phòng thuốc, nói:

- Sư phụ, con đi đây. Người bảo trọng, đừng uống nhiều rượu quá, không tốt đâu.

Bạt Phong chẳng thèm nhìn ra, chỉ tiện tay ném thẳng lọ thuốc trên bàn cho nàng, giọng lạnh tanh:

- Đừng có làm mất mặt ta.

Chiêu Tâm Đan chộp lấy lọ thuốc, vừa chạy đi vừa nói:

- Sư phụ yên tâm. Lần này con nhất định sẽ làm rạng danh người.

Bạt Phong nhếch nhẹ môi trên, thủng thẳng cầm bình rượu lại ghế gỗ mà ngồi, trực tiếp đặt một chân lên bàn, tự thân nâng người nằm ngang chễm chệ, gió bên ngoài lùa vào cửa chính, làm bong một lớp da nhỏ, để lộ bên trong một phần gương mặt khác..

* * *

Chiêu Tâm Đan vốn không định sẽ đi cùng Tống Thanh Dực nên một mình nàng tự thân đi trước, trực tiếp cưỡi ngựa ra khỏi thành. Đủng đỉnh trên yên ngựa, nàng thư thả buông hồn theo gió, lâu lâu cũng không quên lấy tay giữ mạng che mặt. Đi được đoạn khá xa cổng thành, nàng nghe đâu trong lùm cây có tiếng người đang rêи ɾỉ. Bán tín bán nghi, nàng chần chừ không vội xuống ngựa, cứ thế đẩy chân nhích từng chút một, đoạn sau mới xuống hẳn. Nàng đi lại vạch bụi cỏ ra thì thấy có một đống thù lù đang co người nằm đó, cả kinh nhận ra là thằng nhóc lúc trưa nàng gặp ở cổng thành. Chiêu Tâm Đan nhanh chóng vạt tay nải sang bên, tay đυ.ng nhẹ vào người nó, cảm nhận còn chút hơi ấm thì lật hẳn người nó qua, đem tựa vào thân cây gần đó rồi đi tìm nước.

Cái nắng hạn của mùa mưa cũng thiệt là nhiệt tình, sông suối bốc hơi bay theo bầu trời mà bỏ lại đá sỏi, nhìn nứt nẻ cả đôi môi. Chiêu Tâm Đan khó khăn lắm mới lấy được một ít nước, liền đó nhanh chóng đem về. Đang tập trung giữ phần nước hiếm hoi cực khổ lắm mới lấy được, nàng lại bị tập kích từ phía sau, người đó đẩy nàng một cái trong tâm thế chẳng có chút phòng bị, liền trực tiếp nhào tới trước, đổ hết nước đi. Nàng quay lại, định bụng sẽ trút hết tức giận thành một trận long trời lở đất nhưng khi trông thấy người đó rồi lại thôi, chẳng buồn mà chửi nữa, nàng thều thào như kiểu hết hơi:

- Nè, là ta cứu đệ đó. Đệ có biết cái gì gọi là báo ơn không hả?

Thắng nhóc lấm lét, tóc mái che nửa phần mắt trên, nhiều ngày không gội, từng sợi bết lại sánh vào nhau cứng đờ, trông nó vừa gớm giếc, vừa dơ bẩn. Chiêu Tâm Đan chẳng để ý ngoại hình làm gì, chỉ trông qua y phục nó đang mặc, rõ là tươm tất lắm, chẳng qua vì nhiều ngày không giặt nên thành ra cũ kĩ, nàng thở hơi ra, nói một câu:

- Tỷ là người tốt.

Thằng nhóc đó lại chẳng thèm nghe, bỏ đi một mạch. Chiêu Tâm Đan hẳn nhiên là tức giận, nàng chẳng làm gì sai ngoại trừ việc tự làm lỡ hành trình, đích thân đi lo chuyện bao đồng, ra tay cứu nó. Nghĩ vậy thì lập tức đuổi theo, chặn ngay trước mặt, định là giáo huấn thêm một trận nữa nhưng thôi xong, thằng nhóc đổ rụp xuống, ngất xỉu tại chỗ, một chút ý thức cũng không còn. Theo phản ứng của người đại phu, Chiêu Tâm Đan lấy tay sờ vào phần mạch cổ, phát hiện là dịch hạch. Rõ ràng là thằng nhóc này đã bị nhiễm bệnh, còn là một thời gian rồi. Có điều, sức sống trong nó quá mãnh liệt mới có thể gắng gượng đến hôm nay.

Chiêu Tâm Đan xốc nó lên ngựa, nhanh chóng đi về phía trước, thầm mong tìm thấy nhà của người dân nào đó, bằng không thì dù thần tiên cũng bó tay.

Mặt trời theo chân tuấn mã ẩn mình sau màn đêm, bóng người ngựa nhanh chóng mờ dần, khoảng không tĩnh lặng cuốn theo gió nuốt thanh âm côn trùng rồi nhả ra nghe rỉ rả..

* * *

Như Lai tửu quán.

Buổi chiều nhàn nhạt nắng, từng tia từng tia chen nhau một chỗ ngồi trong Như Lai tửu quán. Không phân biệt sáng chiều, khách vãn lai ra vào đều đặn không ngớt, tuy không thật quá nhiều nhưng cũng không khi nào vắng vẻ. Phía cuối góc trái tửu quán, có một thiếu niên trông diện mạo khá anh tuấn, lưng tựa hẳn vào mép cửa sổ, chân vắt chéo đong đưa, mắt nhắm nghiền. Nhìn nhanh qua tưởng người đó đang ngủ thật ra là vẫn còn hoạt động, linh hoạt nữa là khác. Tay trái chọc vào cái đĩa đậu phộng trên bàn, bốc lựa kiểu gì lại trúng toàn hạt to, cứ thế cho vào miệng, một lần cũng không sai, đều trúng phóc.

Thường thì kiểu như vầy trong mấy phim kiếm hiệp sẽ có hàng loạt những tràng vỗ tay tán tụng, có điều thời điểm người này trổ tài thật không đúng lúc, cả đám người trên lầu dưới lầu đều đang bận nghênh đón hai vị công tử nức danh khắp Đại Đô. Đó là Lý Dũng, nhị thiếu gia của Lý Phủ và Dương Oai, đại thiếu gia của Dương gia. Hai người này đều nhận được sự công nhận của tất cả tài tử trong thiên hạ rằng họ trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, muôn sự trên đời không gì không biết, không gì không hay. Tạ Vô Phong mở hí một bên mắt lướt nhanh xem có việc gì náo nhiệt rồi lại nhắm nghiền hai mắt, tay lúc này lại thôi không hoạt động nữa.

Tiếng reo hò vẫn theo đôi chân hai người vào tới tận chỗ ngồi của Như Lai tửu quán. Tiểu nhị bên cạnh cười tới độ mặt cũng cứng theo hàm, vui vẻ nói:

- Nhị thiếu, tứ thiếu. Hai vị muốn dùng gì ạ?

Dương gia chỉ có mình Dương Oai là đích tử, sở dĩ mọi người đều gọi chàng là tứ thiếu bởi vì trong cuộc thi tài tử mới đây, chàng xếp thứ tư, còn có hai người nữa là đại thiếu Lý Mẫn Đức và tam thiếu Du Thừa Ngạn, Lý Dũng xếp thứ hai nên giữ nguyên danh xưng nhị thiếu. Lý Dũng mỉm cười, nói:

- Không cần phiền phức, như cũ đi.

Đoạn, hỏi Dương Oai:

- Nè Dương huynh, ta nghe nói sắp tới huynh sẽ thay cha đến Hàng Châu nhập vải. Ta hứng thú với cảnh sắc ở đó lâu rồi, hay lần này ta đi cùng huynh nhé?

Dương Oai ực xong ly trà, hỏi lại:

- Được thôi. Nhưng mà đại ca huynh không gì chứ?

Mặc dù mang danh là nhị thiếu gia của Lý gia nhưng trước mặt Lý Kiên, Lý Dũng vẫn chỉ là đệ đệ. Lời huynh trưởng không muốn nghe cũng khó, mọi việc trong ngoài không nói tới chủ quản là cha của chàng thì tất cả chuyện còn lại đều được thông qua Lý Kiên mà định đoạt. Lý Dũng ngẫm nghĩ một lát rồi tươi cười, nói:

- Huynh ấy dạo này bận với thú vui riêng nên đâu quan tâm gì tới ta. Với lại, nghe đâu là huynh ấy sẽ đi Ôn Châu cùng Tống Thanh Dực.

Dương Oai nghe thấy thì hỏi lại:

- Ta nghe phụ thân nói Ôn Châu đang có dịch bệnh. Đại ca huynh đến đó, huynh không lo lắng à?

Lý Dũng đâu phải chưa từng nghĩ qua. Đêm đó nghe Lý Kiên nói sẽ cùng Tống Thanh Dực đến Ôn Châu, chàng vừa lo lắng vừa thoáng chút vui mừng, nhưng rồi suy nghĩ đó nhanh chóng mất đi, dẫu sao thì đó cũng là huynh trưởng của chàng, suy nghĩ ghê tởm đó sao có thể sống được trong đầu óc chàng lúc này chứ. Đang suy nghĩ thì tiếng tiểu nhị vang lên, hắn mang thức ăn và rượu đến bàn cho hai người. Dương Oai trông qua lại hỏi:

- Nè, ta nghe nói gần đây đại ca của huynh đang sưu tầm Bách Lý Đồ, có thật không vậy?

Lý Dũng tay gắp thức ăn, miệng ậm ừ xác nhận, Dương Oai cũng cầm đũa lên, lầm bầm gì đó. Đoạn, Lý Dũng hỏi:

- Nhưng.. sao huynh lại hỏi chuyện đó?

Dương Oai cười qua loa rồi nói:

- Không có gì, ta chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.

Lý Dũng đưa đũa gắp một hạt đậu trên đĩa cá hấp tương, cố ý đẩy cọng hành sang bên, nhất quyết phải kèm theo một thớ thịt cá thì mới đặng, Dương Oai trông thấy thì cười, chàng chẳng lạ gì người huynh đệ này, người ta thà chết không đầu hàng, bạn của chàng lại thà đói không ăn hành. Tới đây, chàng đưa đũa giữ hành cho Lý Dũng gắp cá, đột nhiên nghe đâu từ trên lầu vọng xuống tiếng cãi nhau, chưa kịp xác định là gì thì "rầm" một cái, con cá hấp tương kia chính thức biến thành cá băm hầm tương. Dương Oai giận lắm, sắc diện lập tức thay đổi, trực tiếp đi lại ngồi xuống nắm cổ áo tên đang nằm trên đĩa cá của chàng mà cố kiềm hỏa khí, gằng hỏi:

- Ngươi.. là ai?

Lầu trên lầu dưới của Như Lai tửu quán cách nhau khá xa, không gian thoáng đãng nơi đây là điểm cộng để khách tứ phương lựa chọn, nhưng cũng vì thế mà lưng và mông của tên này hẳn là tê tái, cảm giác đau từ từ âm ỉ, được lúc mới tới đầy đủ. Hắn còn chưa kịp nói gì thì trên lầu đã có một bóng người phi xuống, hỏi:

- Còn ngươi.. lại là ai hả?

Dương Oai buông tay khỏi cổ áo tên kia, đứng lên phủi phủi y phục của mình rồi nhếch môi, hỏi lại:

- Ta là ai hả? Thay vì hỏi ta là ai sao ngươi không tự hỏi xem bản thân đã có đủ tư cách để biết ta là ai chưa?

Thiếu niên lầu trên nhếch môi, nói khẽ:

- Thật ngông cuồng..

Dứt lời, thiếu niên ấy tay quơ ống đũa rút hai chiếc phóng nhanh về phía Dương Oai, Lý Dũng chỉ kịp nói "Cẩn thận" đã thấy hai chiếc đũa cắm phập vào trụ lớn, sâu tới ba phân, lực dùng quả không nhỏ. Tạ Vô Phong nhướng mày, miệng "uah" một tiếng rồi trở mình ngồi ngay ngắn xem kịch hay.

Vị thiếu niên trẻ tuổi ấy trông rất bình thường, chỉ được mỗi thân thủ cũng nhanh, khí giới thì không có, rõ là chẳng thể có ưu thế gì. Dương Oai bản tính nóng nảy, lúc này chàng giận dữ thì không nói, Lý Dũng cũng chẳng kiềm được nộ khí trong người, liền nói:

- Ngươi đúng là chẳng biết trời cao, đất dày. Đại Đô này là nơi nào, lại dám hống hách, khoe tài trước song hùng bọn ta. Hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi biết thế nào là lễ độ.

Nói xong, Lý Dũng hoa kiếm đi tới, thiếu niên kia thì tránh kiếm đi lùi, cũng không phải lùi cho có mà rõ ràng là có quy tắc, Tạ Vô Phong nhìn lại thấy hay hay. Dương Oai cũng rút trường kiếm bay tới, cắt mặt thiếu niên kia, thiếu niên kia chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp lấy tay bật kiếm, chỉ nghe "keng" một tiếng, Dương Oai trong một phút khinh địch đã mất đà, buộc phải lùi về sau một đoạn. Tiếp đó, y xoay kiếm phóng tới, bản thân theo sau vài nhịp, kiếm vừa tới đã không ra chiêu mà dùng chân đá văng mũi, người bật hai vòng, tung tả chưởng vào ngực thiếu niên kia. Rõ là tránh kiếm né chiêu, không hề tính toán trước địch nhân sẽ giở trò, bất ngờ trúng chưởng trong sát na, thiếu niên kia hộc ra một búng máu, tuy nhiên lại không mấy hề hấn. Phun vài cái cho thoáng miệng, thiếu niên kia nói với giọng khinh khỉnh:

- Hóa ra song hùng chính là như vậy. Ta lĩnh giáo rồi.

Dương Oai bực mình định xông lên thì bị Lý Dũng cản lại. Lý Dũng tuy không phải là con nhà võ nhưng từ nhỏ đã tiếp xúc với kiếm nghệ, chiêu trò vừa nãy của Dương Oai chàng đúng là không mấy đồng tình, liền đó lên tiếng:

- Huynh đệ này của ta ra tay đúng là có hơi không trượng nghĩa nhưng người sai rõ ràng là huynh. Huynh gây sự với bọn ta trước lại có thái độ như bản thân vốn chẳng hề có lỗi.

Thiếu niên kia không nói gì, chỉ đi lại chỗ tên bầm dập khi nãy, lấy tay móc từ trong ngực áo của hắn một cái túi nhỏ, hất hất tóc mái, nói:

- Hắn trộm đồ của ta, còn định bỏ trốn. Ta muốn bắt hắn lại, là tại hai người xui thôi.

Song hùng là ai kia chứ, Đại Đô này có được mấy người vừa có gốc gác vừa có thực tài như họ. Lời nói vừa rồi nếu dễ dàng cho qua há chẳng phải đang nói cái danh xưng đó chỉ là gọi cho vui thôi sao. Thiếu niên kia đứng lên bỏ đi một nước, Lý Dũng bước lên ngăn lại, hỏi:

- Nói vậy nghĩa là huynh không định sẽ xin lỗi bọn ta sao?

Thiếu niên kia nhướng mày, hỏi lại:

- Ngươi nói xem?

Lý Dũng nộ khí bừng bừng, lấy chân bật chuôi kiếm đưa thanh kiếm về tay, nói:

- Hôm nay, ta nhất định phải bắt huynh xin lỗi.

Lý Dũng bắt đầu tung kiếm, đường kiếm lần này chiêu nào cũng hiểm, thiếu niên kia ngả người về sau, chân trái trượt về trước một đoạn dài, sau thì úp người sang bên hữu, đổi chân thủ, đá chân kia, Dương Oai cũng xông lên tương trợ, kẻ đánh dưới, người công trên, lúc thì thay đổi qua lại, thuần thục vô cùng. Tạ Vô Phong bắn nhanh hạt đậu trong tay, lực xuất ra vừa mạnh vừa nhanh, trong chớp mắt cắt được chiêu tấn công của Dương Oai. Được thế, Tạ Vô Phong khinh công bay tới, bắn tiếp hai hạt đậu nữa vào đầu gối của Dương Oai và Lý Dũng, cả hai vì đau quá nên đành dừng tay.

Dương Oai lớn giọng:

- Gọi cả đồng minh tới cơ à.

Tạ Vô Phong tay bỏ đậu vào miệng, tay kéo ghế ngồi xuống, ngạo nghễ nói:

- Ấy, ta không quen biết người kia đâu.

Lý Dũng nhíu mày, hỏi:

- Vậy huynh có biết bản thân đã lo chuyện bao đồng không?

Tạ Vô Phong cười nói:

- Tại hạ không biết gì cả. Chỉ thấy hai vị hai người đánh một người, thật không công bằng.

Dương Oai lên tiếng:

- Nói vậy là ngươi muốn hai đánh hai?

Tạ Vô Phong cười nhạt rồi nói:

- Cũng được. Có điều, tại hạ võ công kém cỏi, chi bằng chúng ta chọn cái khác để giải quyết.

Trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, là tài tử trong số tài tử, song hùng Đại Đô đâu phải chỉ có hư danh. Lý Dũng nghe qua thì niềm nở, nói:

- Được thôi. Chúng tôi cho huynh chọn.

Chu Linh không biết đã tới từ khi nào. Lúc này, mới bước vào, nói:

- Đếm đậu.

Tạ Vô Phong hơi nhếch môi, lòng cười thầm vì đúng là chàng muốn thi đếm đậu. Được người mở lời, dĩ nhiên là tận dụng hết khả năng, chàng nói thêm vào:

- Ta thế nào cũng được. Chỉ là không biết hai vị song hùng đây có đồng ý hay không?

Dương Oai cười một cái, buông câu lãnh cảm:

- Đếm đậu? Há chẳng phải đang hạ thấp tài năng của bọn ta sao?

Tạ Vô Phong cười lớn, Lý Dũng thở ra nói:

- Không sao. Lúc nãy ta đã nói cho huynh chọn thì dĩ nhiên phải tôn trọng. Đếm đậu thì đếm đậu. Chẳn lẻ thế nào?

Tạ Vô Phong cười lớn hơn khi nãy, bốc một hột bỏ vào miệng, nói:

- Ai đếm chẳn lẻ chứ? Ta là đếm đủ.

Lý Dũng châu mày, suy nghĩ qua. Chu Linh tới gần Tạ Vô Phong, hỏi nhỏ: "Mắc gió, đếm đủ gì chứ? Ngươi có bệnh à? Luật lẻ thắng, chẵn thua, ngươi không biết hả?". Lúc này, Dương Oai mới hắng giọng, hỏi:

- Đếm đủ là đếm thế nào? Nói đi.

Tạ Vô Phong lại ngồi lên bàn, chỉ vào chén đậu nói:

- Đậu phộng đã tách vỏ bỏ vào vò rượu trống. Chỉ lắc một lần duy nhất, báo số lượng. Không thiếu, không dư, chỉ có thể đủ, dù là một hạt. Thế nào? Dám chơi không?

So độ nhạy ngũ quan, Lý Dũng nhỉnh hơn Dương Oai về mặc thính giác, dĩ nhiên cuộc thi này chàng sẽ tham gia. Đậu đã được tách vỏ, số lượng không một ai biết, từng vò được bỏ vào đó lượng đậu ngẫu nhiên. Tạ Vô Phong chẳng lấy làm căng thẳng, chàng lớn lên ở thảo nguyên mênh mông, giữa bốn bề gió lộng, chàng nghe được cả tiếng dế kêu, tiếng suối chảy xa, nghe được bao nhiêu bước chân mà đếm đủ số cừu. Thực chất, cuộc thi này chưa bắt đầu chàng đã thắng. Có điều, đối thủ lần này của chàng là Lý Dũng, một trong tứ đại tài tử của Đại Đô. Người này am hiểu âm luật, đàn, sáo, trống, không gì không phân biệt được, không gì không nghe ra được. Kẻ tám lạng, người nửa cân, cuộc đọ sức này không cá cược cũng thật là buồn. Thiếu niên khi nãy lại gần Tạ Vô Phong nói:

- Cho ta cược chút nhé!

Tạ Vô Phong cười khổ, có đánh chết chàng cũng không ngờ trong tình cảnh này dù không phải kiểu dầu sôi lửa bỏng hay đao phủ kề cổ thì cũng là vinh nhục bản thân, sao lại có thể còn nghĩ đến việc cá cược thắng thua. Thiếu niên kia hỏi rồi không cần chàng đồng ý, cứ thế trực tiếp đi gom tụ với những vị khách khác có mặt trong tửu quán. Tạ Vô Phong lắc đầu chịu thua, phần y thì chỉ có thể tự trách mình đã lo chuyện bao đồng. Tổng cộng mười vò đã chuẩn bị hoàn tất xong xuôi. Tạ Vô Phong đứng lên, nói:

- Lý huynh phải không? Được, chỉ cần nói chính xác số lượng hạt đậu có trong mỗi vò rượu là thắng. Huynh trước hay ta trước?

Lý Dũng gật đầu, tự mình bước lên trước, đi thẳng lại đó nhấc vò rượu lên lắc. Sau một lúc, chàng mỉm cười tự tin, nói lại số lượng đậu chứa trong từng vò, mọi người có mặt đều vỗ tay tán tụng, không ngớt lời khen. Tới lượt Tạ Vô Phong thì lại không được êm đềm như thế, lời xì xầm bàn tán rất nhiều, chàng dĩ nhiên không để tâm lắm, lấy chân đá nhẹ từng vò. Được đoạn thì đi lại chỗ ban nãy, nói ra số lượng, tất thảy mười vò đều nhiều hơn nửa hạt so với đáp án của Lý Dũng. Mọi người xung quanh dĩ nhiên là tin vào đáp án của Lý Dũng hơn, vả lại tiền họ cược cũng là cược cho đáp án của Lý Dũng, không muốn tin cũng bắt buộc phải tin.

Sau một hồi bàn tán xôn xao, chưởng quầy của tửu quán đứng ra kiểm tra số lượng hạt thực tế có trong vò. Đang đếm bỗng dưng ngừng lại, chưởng quầy ngẩng đầu hỏi:

- Nhị thiếu, nửa hạt.. có tính không?

Lý Dũng thoáng chút ngạc nhiên, chàng đưa mắt nhìn về phía Tạ Vô Phong, gật đầu nói:

- Ta thua rồi! Không cần đếm nữa.

Mọi người ai nấy đều ngạc nhiên với quyết định của Lý Dũng, kể cả Dương Oai. Dù ai có hỏi thì cả hai người của cuộc thi vừa nãy đều không nói gì. Thật ra trong lúc thi đấu, số hạt trong vò vẫn không hề thay đổi, chẳng qua là Tạ Vô Phong dùng một chút mánh khoé nhỏ, mỗi vò đều bỏ vào đó nửa hạt, kết quả dĩ nhiên là nhiều hơn số đếm ban đầu của Lý Dũng, nhưng để làm việc này thì chàng đã gần như tin chắc vào đáp án mà Lý Dũng đưa ra. Ngẫm lại thì hành động này của chàng cũng chẳng quang minh chính đại gì, chỉ là lấy đạo của người trả lại cho người mà thôi. Lúc này, Tạ Vô Phong mỉm cười, nghĩ bụng: "Nhị thiếu, tại hạ phục rồi!".

Trên đường về, Dương Oai cứ gặng hỏi mãi nhưng Lý Dũng lại chẳng chịu nói gì, được đoạn thì thấy gia nhân Lý phủ chạy như bay tới, hấp tấp nói:

- Nhị thiếu.. nhị thiếu gia, phủ quốc công.. phủ quốc công có chuyện lớn.

Lý Dũng vẫn điềm nhiên, mặt không đổi sắc, dẫu sao cũng đâu phải chuyện nhà. Chàng thở ra một tiếng dài, từ tốn:

- Ngươi xem, nhìn ngươi ta cứ tưởng trời sắp sập đến nơi. Là chuyện gì?

Tên gia nhân thở ra, nói:

- Đêm qua, có người.. có người đột nhập vào mật thất phủ quốc công.