Chương 70: Ngoại truyện Đào ảnh đế tập 4

Hôn rồi Kiều Thù cũng

không

dám tách ra, sợ làm cả hai lúng túng.

Đào Tinh Lai chẳng còn cách nào, cậu cắn đầu lưỡi



một

cái.

Kiều Thù "Hí.... iiiii" lên.

Mặt Đào Tinh Lai đỏ rần, "Tôi, môi tôi sưng lên cả rồi."

Kiều Thù nhíu mày, cố giả vờ bình tĩnh.

Đào Tinh Lai liếc nhìn

cô, cậu trách móc: "cô



một



gái, sao lại cởi mở vậy hả? Chưa được người ta đồng ý

đã

động miệng rồi, đây

không

phải là lần đầu đâu đấy."

Lần trước, trong tiệc sinh nhật

một

tuổi của Manh Manh, Kiều Thù

đã

hôn cậu rồi, chẳng qua chỉ có

mộtcái,

không

giống tình cảnh thèm

nhỏ

dãi như hôm nay.

Kiều Thù

không

nói

một

lời,



ra vẻ cao lạnh, ánh mắt nhìn vào khoảng

không.

Đào Tinh Lai lại lên tiếng, "rõ

ràng là hồi hộp muốn chết còn bày đặt, tim đập nhanh đến nỗi nhảy đến ngực tôi.

Kiều Thù lạnh lùng lườm cậu

một

cái, "Đó

không

phải tim đập, là ngực."

Má ơi, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.

Kiều Thù quan sát tư thế đứng

không

được tự nhiên của Đào Tinh Lai, "anh

kéo lại

đi."

"Tôi kéo cái gì?"

"Quần." Kiều Thù cực kỳ bình tĩnh, "Kéo quần lại

không

có gì, phản ứng sinh lý bình thường, em hiểu mà."

Đào Tinh Lai: "!!!"

Ảnh hậu hiểu biết rất rộng nha.

Cậu

nhỏ

giọng

nói

với

cô, "không

cần kéo, của tôi thẳng tâm táp,

không

bị lệch."

Kiều Thù: "..."

"Được rồi, cảnh quay

đã

diễn thử, đùi gà

đã

ăn xong, cảnh đêm cũng

đã

ngắm, chúng ta nên lái xe về nhà thôi."

"Chờ tý

đã."

Kiều Thù gọi người lại.

Đào Tinh Lai quay đầu, "Tại sao?

nói

trước nha,

không

cho phép đùa nghịch lưu manh."

Kiều Thù đứng im tại chỗ, giữa hai người kéo ra

một

khoảng cách,



cao gầy, trong bóng đêm, cả người ngập chìm trong ánh trăng.

"anh

có thể nào cân nhắc em

một

chút

không? Hai chúng ta, thử qua lại xem sao."

Đào Tinh Lai

âm

thầm tính toán, đây chính là lân thứ 3 bày tỏ tình

yêu

rồi.

Vô cùng có thành ý.

Giờ phút này, mặc dù ánh mắt Kiều Thù cực nhạt, nhưng

không

thể che giấu nổi khẩn trương, rốt cuộc cũng là con

gái

mà thôi.

Trông đáng thương hết sức.

Đào Tinh Lai vận dụng cả não lớn não

nhỏ

suy nghĩ, cậu thận trọng

nói: "Tôi chưa nghĩ ra, tùy tiện đồng ý

sẽ

đùa bỡn

cô, con trai hư hỏng như vậy

sẽ

bị thị trưởng bắt ăn cơm tù đấy."

Kiều Thù trông mong nhìn cậu, muốn

nói

rồi lại thôi.

Đào Tinh Lai nhếch môi, "thật

ra tôi cũng

không

rõ, tôi

không

ghét

cô." Nhưng mà hình như cũng chưa thích



như vậy.

Nửa câu sau

không

cần phải

nói, Kiều Thù cũng có thể hiểu.



lại cúi đầu

nhỏ

giọng

nói: "Suy nghĩ kỹ là được rồi, nghĩ xong

thì

nói

cho em biết."

Đào Tinh Lai vẫn gật đầu vu vơ, "Ừm."

Sau khi lái xe đưa Kiều Thù về nhà, đêm đó Đào Tinh Lai mất ngủ.

Đại khái là vừa bước sang tuổi 25, tuy rằng từng được rất nhiều



gái

yêu

thích, nhưng cậu lại chưa từng động lòng trước người nào.

Đào Tinh Lai cảm thấy, tất cả những nữ sinh kia đều

không

xinh đẹp bằng Giản Tích.

Phiền quá

đi

thôi, đều tại Giản Tích.

Cậu quấn chăn nằm ở

trên

giường, xoay tròn 360 độ.

Nửa đêm, thiếu nam có tâm

sự.

Đào Tinh Lai bỗng nhớ tới nụ hơn giữa sườn núi, đầu lưỡi vừa mịm vừa trơn, còn có hương vị đùi gà nướng.

Càng nhớ tới càng đói, càng nhớ tới càng tỉnh táo.

"Đệch."

Bụng dưới Đào Tinh Lai trướng lên, tay cậu

không

thể kiềm chế, vói vào trong chăn.

Đêm dài đằng đẵng, bạn có xem qua máy bay bị đánh chưa?

- ----

Những ngày tiếp theo, trôi qua trong công việc bề bộn.

Nhờ có

sự

tương tác qua lại với ảnh hậu Kiều Thù, Đào Tinh Lai dần dần tiến vào tầm mắt đại chúng.

Dựa vào bộ phim điện ảnh đề tài thanh xuân lớn kia, sau khi giành được giải ảnh đế, thời gian này cậu

không

còn quá thoải mái như trước.

Công ty

đã

cấp xe đưa đón chuyên dụng cho cậu, rốt cuộc hàng tháng Lý Tiểu Cường

không

cần lãnh 1500 tệ tiền lươn nữa, bây giờ lương của

anh

tính theo phần trăm, đủ để giả làm kẻ ngốc

đi

tán

gái.

"Tối nay có

một

buổi tiệc họp mặt người trong vòng, có cả chế tác và đạo diễn, tài nguyên phong phú lắm đấy, cấp

trên

cho cậu

đi

tham gua." Lý Tiểu Cường nhắc cậu hành trình, "Bảy giờ ba mươi xuất phát, tám giờ mở tiệc."

Đào Tinh Lai

không

thích xã giao, "Tôi muốn xin nghỉ, dì cả mẹ tôi đến rồi."

"Cậu tìm lý do chính đáng

một

chút được

không?"

"Chó

nhỏ

mới lừa

anh, dì cả mẹ tôi đến

thật."

Lúc chiều Đào Khê Hồng gọi điện cho cậu, bảo cậu có thời gian

thì

về nhà ăn bữa cơm, có người dì ở dưới quê đến nhà làm khách.

Lý Tiểu Cường từ chối. "No, buổi tụ hội này cậu nhất định phải tham gia."

Đào Tinh Lai

không

thích xã giao là có nguyên nhân đấy.

Trong vòng tụ hội, chả có tý sức sống nào, toàn bộ quá trình đều là cười nịnh nọt lấy lòng.

Đào Tinh Lai uống

một

vòng rượu, mọi người mệt lả.

Cậu trốn vào gốc ghế sofa nghỉ ngơi, thuận tiện điều tra tình hình quân địch

một

chút.

Chỉ thấy

một

nữ minh tinh nho

nhỏ, bị người đại diện dẫn đến, gần như phải kính rượu tất cả mọi người. Mặt



bé đều đỏ lên, thế mà còn cậy mạnh cười

nói

hớn hở.

Đào Tinh Lai tỉnh táo tự xem xét, lờ mờ nhớ lại hình ảnh lúc mình mới xuất đạo.

"Xã hội này

không

dễ lăn lộn tẹo nào." Cậu

âm

thầm cảm khái.

Cảm khái xong, cậu nhìn thấy nữ minh tinh kia

đi

về phía mình.

Người đại diện của



bé lên tiếng chào hỏi trước, "Chào cậu, Tinh Lai, quan hệ giữa tôi và

anh

Cường

không

tầm thường, vị này chính là Tô Tiễn Tiễn, mười tám tuổi, quê ở Giang Tô, nơi sinh là Hồ Nam Trường Sa."

Trời, người đại diện này đại khái cũng

một

bước muốn lên trời.

Toàn bộ quá trình Đào Tinh Lai chỉ quan tâm

một

chuyện, giữa

anh

ta và Lý Tiểu Cường có gì mà quan hệ

không

tầm thường đây?

Dù sao nhìn

anh

ta nữ tính như thế,

sẽ

không

phải là...

Trời ạ.

Đào Tinh Lai vừa bổ não

một

vở kịch lớn, giọng

nói

ngọt ngào của Tô Tiễn Tiễn

đã

kéo cậu về.

"anh

Tinh, chúc mừng

anh

đạt giải ảnh đế, em mời

anh."

một

ly rượu đỏ đầy ấp, đứa trẻ

thật

thà này.

Người đại diện của





đi

chào hỏi người quen, Đào Tinh Lai vội

nói: "không

cần uống, đổ hết

đi, đều là người thông suốt, đừng kính

anh, rượu rất quý."

Tô Tiễn Tiễn cười rộ lên, có má lún đồng tiền, ấn tượng về Đào Tinh Lai đối với



bé, tốt đến cất cánh.

Chẳng có chút xíu kiêu ngạo của minh tinh nào, cực thân thiết.

Cứ như thế, hai người

nói

chuyện phiếm

một

lát.

Đến khi buổi tiệc kết thúc, Đào Tinh Lai trở về phòng trọ của mình tắm rửa sạch

sẽ, trước khi

đi

ngủ, cậu vẫn lên mạng lướt weibo như thường lệ.

Mở weibo ra, ơ, Tô Tiễn Tiễn theo dõi cậu.

Đào Tinh Lai ấn mở trang chủ của



bé, đều là mấy tấm hình selfie xinh đẹp và tư tưởng trong sáng.

Dựa vào vẻ bề ngoài lễ phép, Đào Tinh Lai cũng ấn theo dõi lại



bé.

không

ngờ răng, Tô Tiễn Tiễn lại đăng

một

bài:

[Vui quá

đi,

anh

Tinh Lai cũng chú ý tôi, tối nay

anh

ấy dạy cho tôi rất nhiều triết lý cuộc sống, trò chuyện rất sinh động, cảm ơn

anh, em

sẽ

không

phụ

sự

kỳ vọng của

anh. @Đào Tinh Lai]

"Mẹ nó,



bé này rất biết tạo kịch bản nha."

Đào Tinh Lai ấn mở bình luận, chỉ có

một

kiểu:

[Đau lòng cho em

gái

Kiều của tôi.]

[Hai người

đang

nói

chuyện Max sao? Engels là người đầu tiên

không

phục.]

[Thấp đèn cho Kiều Thù.]

Trong lòng Đào Tinh Lai

không

biết có mùi vị gì, cái gì đây, cậu

không

muốn quậy ra scandal đâu.

Cậu vốn là con trai thị trưởng đấy, cả người cậu đắm chìm dưới ánh mặt trời, toàn bộ quá trình chẳng có

một

điểm đen.

Đào Tinh Lai chẳng muốn phản ứng, tắt weibo

đi

ngủ cho ngon.

Có điều vừa làm công tác chuẩn bị bắt đầu buồn ngủ xong, điện thoại "Reng reng reng" như thiên lôi đánh xuống.

Cậu sợ tới mức suýt chút nữa

không

thể khống chế nướ© ŧıểυ.

"Ai vậy trời? Hơn nửa đêm rồi đó, Chu Công cũng

đã

đi

ngủ rồi." Đào Tinh Lai liên tục phàn nàn, cậu cầm điện thoại lên xem thử, là điện thoại của Kiều Thù.

Cậu bắt máy: "cô

mất ngủ hả?"

Kiều Thù: "Đào Tinh Lai,

anh

muốn chết đúng

không?"

Khi

không

bị mắng

một

chập, Đào Tinh Lai tức giận, "Chữ chết dùng nhiều

không

văn minh, ít ra cũng phải tân trang

một

chút, có thể dùng

không

muốn sống chăng để biểu đạt."

"anh





gái

kia quen biết lúc nào?"

"Tối hôm nay."

Giọng Kiều Thù rất gấp,

không

còn giữ được bình tĩnh như ngày thường, "Tại sao

anh

nói

chuyện phiếm với



ta?"

Lời

nói

này quá

không

dễ nghe rồi.

Đào Tinh Lai cũng ngang bướng, cậu trực tiếp hỏi lại: "Tại sao tôi

không

thể

nói

chuyện phiếm với

côta?"

"anh!" Kiều Thù cực kỳ tức giận, dừng lại ngắn ngủi mấy giây,



phun ra

một

câu: "anh

không

thể ức hϊếp em như vậy."

"Buồn cười." Đào Tinh Lai cảm thấy



thật

bá đạo, "cô

là ác nhân cáo trạng trước, trong hai chúng ta

thì

ai ức hϊếp ai, dùng cái đầu thông minh của



suy nghĩ kỹ lại xem."

Kiều Thù

không

lên tiếng.

Chỉ có tiếng thở hổn hển, lên án cậu ra tay độc ác vô tình.

Đào Tinh Lai muốn nhờ trời cao làm chứng, cậu

không

muốn nhận thua, cho nên tiếp tục phản bác: "Nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, làm bạn bè là bình thường, tôi cũng

không

nói



ta là đối tượng. Hơn nữa,



không

phải là người thế nào của tôi đâu."

"anh

còn

nói!" Kiều Thù đột nhiên nghiêm túc.

Đào Tinh Lai sợ đến mức suýt chút nữa ném điện thoại xuống đất.

"anh

chưa bao giờ tìm em trò chuyện về cuộc sống,

anh

biết



em thích

anh, vậy mà

anh

vẫn thân thiết với người khác." Kiều Thù nghẹn ngào, cực kỳ ấm ức: "anh

thật

sự

rất xấu xa."

Lời này lọt vào tai, cả trái tim Đào Tinh Lai đều ngứa ngáy.

Cậu

không

nhận thua: "Chuyện



làm bây giờ là sao, khởi binh vấn tội? Tôi lại cảm thấy chẳng có gì cả."

"Nếu

anh

dám có gì, em

sẽ

phong sát



ta."

"Trời! Tôi sợ quá." Đào Tinh Lai cắt ngang: "cô

có gϊếŧ



ta

thì

chuyện cũng

không

liên quan đến tôi."

Trong điện thoại truyền đến tiếng nức nở nghẹn ngào cố nén của Kiều Thù.

Đào Tinh Lai nhụt chí, "Được rồi, được rồi,

thật

sự

sợ



luôn rồi đó." Thái độ cậu mềm hẳn, dỗ dành con

gái

ấy mà, cần phải làm.

"Tôi

không

có hứng thú với



bé đó, vẻ bề ngoài

không

xinh đẹp như chị

gái

tôi, so với



thì

càng là

một

trời

một

vực."

Kiều Thù bất đắc dĩ "Ừm"

một

tiếng.

Đào Tinh Lai nằm ở

trên

giường, cậu bắt chéo chân, thưởng thức năm ngón chân bọc trong vớ của mình, "Kiều Thù, tại sao



lại thích tôi? Tuy tôi đẹp trai nhưng tôi cũng có tiền,



cảm thấy mình hơn tôi sao?"

Đầu bên kia, Kiều Thù bị lối suy luận lo-gic lòng vòng này khiến đầu lông mày nhíu lại.

Đào Tinh Lai này, tài năng dùng chữ như gà bới, có vẻ rất điêu luyện nhỉ.



tự ôm chặt mình, gió đêm nay lạnh lắm đấy.

"anh

muốn biết thiệt hả?"

"Tôi có thể thừa nhận bất cứ lời ca ngợi nào."

Kiều Thù mím môi,

âm

thầm cười cười, co đưa ra

một

đáp án tuy có chút ích kỷ nhưng lại hết sức chân

thật.

"Mặc dù

anh

hơi ngốc, có chút lý tưởng hóa, có chút

không

thực tế." Kiều Thù dừng lại

một

chút,



nhẹnhàng hít thở đều rồi

nói

tiếp: "Nhưng cuộc sống của

anh

ngập tràn trong ánh sáng mặt trời, còn em, hoàn cảnh trưởng thành của em

không

được tốt lắm."

Đúng là như thế, từ

nhỏ

Đào Tinh Lai

đã

không

lo cơm áo, gia đình vui vẻ hòa thuận, Giản Nghiêm Thanh và Đào Khê Hồng nuôi dạy cậu theo hướng tích cực, sức sống tràn trề.

Kiều Thù khát vọng ánh mặt trời dù chỉ

một

chút, như thế

đã

đủ để



sáng lên ấm lên.

Nghe xong, Đào Tinh Lai trầm mặc

một

lát, cuối cùng cậu mới

nói: "thì

ra



muốn tìm tôi để thực

hiệnquá trình quang hợp. Tôi cao giá lắm nhé."

Kiều Thù

nhẹ

nhàng cười ra tiếng.

Trái tim Đào Tinh Lai cũng bắt đầu

nhẹ

nhàng rung rinh.

"cô

thật

sự

rất thích tôi?"

Kiều Thù trả lời dứt khoát: "Thích."

"Nhà tôi

không

có nhiều tiền bằng nhà

cô."

"không

sao."

"Mẹ tôi bán dầu gội đầu đấy,



không

ngại chứ?"

"không

sao."

"Mặc dù ba tôi là thị trưởng, nhưng tiền lương thấp lắm đó."

"không

sao."

"Còn chị

gái

tôi, chị ấy làm kế hoạch hóa gia đình đấy."

Kiều Thù suy nghĩ

một

lát, "Sau này chúng ta

không

sinh nhiều, ủng hộ công việc của chị ấy."

Tư tưởng giác ngộ thế này, tạm chấp nhận được.

Trái tim Đào Tinh Lai

âm

thầm đập loạn nhịp vài cái, cậu bắt đầu

nói

năng lộn xộn: "anh

rể của tôi đáng sợ lắm,

anh

ấy lăn lộn trong giới xã hội đen, bình thường rảnh rỗi

không

có chuyện gì làm đều thích lôi mấy người trong nhà ra luyện quyền chơi vậy đó."

Kiều Thù trực tiếp ép hỏi: "Cuối cùng thế nào

anh

mới chuyện đồng ý hẹn hò với em?"

Đào Tinh Lai ăn

nói

bậy bạ, "Trong vòng hai phút, nếu em xuất

hiện

ở trong nhà

anh,

anh

sẽ

đồng ý."

Buổi chiều cậu

đã

nghe Lý Tiểu Cường nhắc qua, Kiều Thù

đã

bay sang Paris đóng quảng cáo rồi.

Lý do này, quả là thông minh tuyệt đỉnh.

Đào Tinh Lai

không

kiềm chế nổi muốn tự khen ngợi mình, trình độ cậu rất cao nhé.

Lúc này, đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.

Giọng Kiều Thù đồng thời vang lên trong điện thoại, "Mở cửa."

Đào Tinh Lai: "?!?!"

Kiều Thù: "Em

đang

đứng trước cửa nhà

anh."

"Fuck! Đào Tinh Lai bò nhanh xuống giường,

không

kịp mang dép lê, chạy chân trần ra mở cửa.

Tay cầm cửa vừa vặn mở ra, "Rầm ào ào"

một

tiếng bị kéo mạnh.

Kiều Thù giơ điện thoại lắc lắc, "Này."

Đào Tinh Lai

thật

sự

không

rõ, "không

phải em

đang

ở Paris sao?"

"Chuyến bay bị hủy rồi," Kiều Thù nhàn nhạt trả lời: "anh

nói

không

giữ lời à?"

Thượng đế ơi, mắt của tôi.

Cay chết nó.

Tay Đào Tinh Lai đánh lên sau ót mính, đánh đủ rồi, cậu hít sâu, ngẩng đầu lên nhìn Kiều Thù

một

lần nữa.

một

bụng lời

nói

sắc bén chạy vòng vòng quanh đầu lưỡi, trong khoảng khắc đối mặt nhau chớp nhoáng này, cậu đành nuốt toàn bộ xuống.

Vài giây sau đó, hai người cùng "phụt" ra tiếng, sau đó đồng thời bật cười.

Đào Tinh Lai vô cùng xấu hổ, "Em cũng

thật

là quá lắm rồi."

Mặt mày Kiều Thù dịu dàng, "Ngoài ý muốn hay

không? Sợ hay

không

sợ? Vui hay

không

vui?"

Đào Tinh Lai chịu đựng

không

nổi, cậu cười ra tiếng

một

lần nữa.

Bầu

không

khí hòa thuận thoải mái, cậu nhường đường, "Vào

đi."

Kiều Thù nửa đùa nửa

thật, vừa

đi

vào



vừa

nói: "Vào rồi

sẽ

không

đi

ra nữa."

Đào Tinh Lai: "Vậy cũng tốt, tiền thuê nhà của

anh

đắt đến

không

biết xấu hổ, đúng lúc để em gánh vác

một

nửa.

Cậu đóng cửa lại, xoay người.

Trong nháy mắt

đã

bị Kiều Thù đè lên tường.

Đào Tinh Lai liếʍ liếʍ môi, cậu

nhỏ

giọng

nói: "anh

thay em nếm thử trước,

anh

đánh răng rồi, vị dưa hấu đấy, ăn rất ngon."

"Đúng

không?" Lông mi Kiều Thù siêu dài, khoảng cách gần gữi, trông như

một

chiếc bàn chải

nhỏ.



ngửa đầu, tiến tới gần cậu, "Em

không

tin."

Đào Tinh Lai chớp chớp mắt, "Vậy em thử xem

đi."

Chữ

đi

kia, biến mất giữa răng môi Kiều Thù.

Từng có kinh nghiệm lần đầu tiên, lúc này đây, hai người quen việc dễ làm, thiên lôi đánh ra địa hỏa.

Tay Đào Tinh Lai men theo vạt áo



duỗi lên

trên, càng sờ càng hăng say.

Kiều Thù thở gấp đến độ

không

chịu nổi.

Hết sờ rồi hôn

một

hồi lâu, Đào Tinh Lai nhíu mày, hàm hàm hồ hồ hỏi: "Gì thế này, ẩm ướt như vậy."

Mặt Kiều Thù, đỏ rần ngay tức khắc.

Tay Đào Tinh Lai đặt

trên

đùi

cô, từ bên ngoài sờ vào bên trong, tiến hành mười vạn câu hỏi vì sao.

Cậu bừng tỉnh, trời ạ, "thì

ra thân thể thần kỳ đến mức này, sờ

một

cái

đã

có nước chảy, càn rỡ

một

hồi mà

đã

chảy loạn."

Kiều Thù chôn đầu vào trong l*иg ngực cậu, "anh

đáng ghét."

Đào Tinh Lai vội vàng trấn an, "Chuyện này chẳng có gì mất mặt cả, đợi lát nữa của

anh

cũng

thậtnhiều."

Kiều Thù

không

hiểu lắm: "Cái gì nhiều?"

Đào Tinh Lai cắn vành tai

cô, cậu trầm giọng: "anh

cũng giống như em vậy, cũng có nơi chảy ra nước, em

nói

xem là cái gì?"

một

giờ sau.

Tiếng khóc Kiều Thù lớn dần, "không

được dùng sức."

"anh

có thể làm sao! Chính nó muốn tiến vào bên trong em mà!"

"Đào Tinh Lai, đồ trứng thối!"

"Cả người

anh

không

có trứng, chỉ có hai cái, chẳng phải lúc nãy em vừa mới ăn rồi à?"

- -----

Đêm dài đằng đẵng.

Đây quả thực là quá tàn khốc rồi.

Đúng

không, bạn đồng hành?