Chương 43: Ngoại truyện 3 Bà mẹ nhỏ khó tính

Nhạc Ân mang song

thai, niềm vui nhà họ Diệp nhân lên gấp bội. Chỉ có Diệp Hạo là buồn

gấp bội, anh đã không ít lần suy nghĩ rằng ‘ phải chăng vợ anh mang thai đôi nên nhưng biểu hiện khi mang thai cũng tăng lên gấp hai ‘, đó là

những lúc cô nôn nghén, đó là những lúc cô buồn vui không lí do, đó là

những lúc cô thèm ăn những món kì quái đến nghiện, đó là ….Nói chung,

anh biết phụ nữ mang thai ai cũng sẽ có những dấu hiệu đó, nhưng cô vợ

nhỏ của anh ở một mức độ ‘đáng sợ’ hơn …. Cũng có khi không phải là do

vợ mang thai đôi, mà có thể là do tình yêu quá sâu đậm mà anh dành cho

cô nên chính anh là người lo lắng quá độ chăng …

Dù thế nào, hai nhóc con chưa thấy mặt của Diệp Hạo cũng đã mượn tay mẹ nó hành hạ cha khá là ‘ thê thảm ‘

………………………………………

“ Đi ra ngoài, Andy đáng ghét lắm “

Một ông chồng nào đó bị đẩy ra ngoài, rồi tiếng đóng cửa mạnh mẻ vang lên …

“ Cậu lại làm gì để cô ấy giận nữa vậy??” Thím Trương vừa nhặt rau nấu cơm

tối vừa nâng mắt thản nhiên hỏi Diệp Hạo, nói là thản nhiên bởi vì những chuyện như thế này gần đây xảy ra như cơm bữa ấy.

“ Cháu cũng có biết lí do đâu “ DIệp Hạo chán nản nẳm dài trên chiếc ghế sa lông mới

thay lớn và rộng hơn so với cái cũ. Anh đúng là không biết a, lúc chiều đưa Nhạc Ân đi khám thai về, cô vẫn bình thường, vậy mà ngủ một giấc

dậy lại thành ra tức giận, anh thề, anh chỉ nằm bên cạnh ôm cô thôi mà, chẳng nói điều gì vì gần đây cô hay giận dỗi vô cớ, ấy vậy mà … vẫn

giận dỗi vô cớ thật.

“ Ôi, người có thai hay vậy đấy, cậu cố chịu đựng, một thời gian nữa là lại bình thường ấy mà “ Thím Trương mĩm cười khuyên Diệp Hạo lời khuyên cũ rích đã dùng không biết mấy chục lần rồi, mà mỗi lần Nhạc Ân tức giận, bà cũng chẳng biết an ủi Diệp Hạo bằng câu gì ngoài câu đó cả, đơn giản đúng là Nhạc Ân do mang thai nên thay đổi

tính nết mà. Nào có vấn đề thay đổi tính nết, từ khi mang thai đến giờ,

bà thấy Nhạc Ân toàn hành hạ Diệp Hạo, mới tháng vừa rồi chẳng phải cô

bị nôn nghén với kén ăn khiến người xơ xác, làm cho Diệp Hạo vì lo lắng mà cũng tiêu điều xơ xác theo đấy thôi. Tội nghiệp thật.

“ Vâng, cháu biết rồi “ Giọng Diệp Hạo nhão nhoẹt kéo dài, vừa mới ngủ dậy nên

anh cũng không buồn ngủ nữa, cứ nằm lăn qua lăn về trên chiếc ghế, anh

biết, một lúc sau thế nào vợ anh cũng mở cửa tìm anh, mà không thấy anh trong tầm mắt lại …

“ Andy, đi đâu rồi?“

Quả như lời Diệp

Hạo nói, Nhạc Ân vừa mở cửa là cất giọng cáu kỉnh gọi anh, lưng ghế sa

lông quay lưng về phía phòng ngủ nên cô không thấy anh, nhưng cô biết

anh chỉ ở gần đây, vì hầu như thời gian này anh chỉ ở nhà để lo cho cô.

“ Anh nằm ở đây thôi, anh không đi đâu hết “ Diệp Hạo nghe tiếng gọi, lập tức ngồi dậy trình diện với Nhạc Ân, khuôn mặt tươi cười cầu hòa, anh

phải làm lành trước buổi tổi, nếu không vợ anh lại không chịu ăn cơm. Mà cách làm lành duy nhất chính là ‘ nghe lời’.

“ Andy đáng ghét lắm, hừ hừ, không được đi đâu hết, ở đó. Ân mà không thấy Andy, Ân sẽ … sẽ.. sẽ ghét Andy luôn, hừ …”

“ Khoan, nói chuyện đã …” Diệp Hạo chưa kịp nói hết thì cửa phòng lại

đóng sầm. Chớp chớp mắt, anh lại thả người nằm xuống, ôi, cuộc đời anh sao bi thảm thế này đây.

Cứ như thế cho đến khi thím Trương dọn

cơm ra bàn thì Nhạc Ân đã mở cửa cũng được 5 ngón tay, lúc nào cũng chỉ

cất tiếng gọi Diệp Hạo, nghe giọng anh ủ rủ báo cáo có mặt lại đóng cửa

lại. Cũng may, Nhạc Ân dù có đổi tính đổi nết thế nào cũng chỉ hành hạ

mỗi Diệp Hạo, đối với những người khác, kì lạ là cô hầu như chẳng thay

đổi gì. Nghe lời thím Trương, Nhạc Ân cũng ra khỏi phòng ăn được chén

cơm, không cho Diệp Hạo gắp đồ, cũng chẳng thèm nhìn mặt anh, buông

muỗng là đứng lên đi về phòng, không quên căn dặn

“ Nhớ ở đó, Ân mà không thấy, sẽ ghét Andy đấy, hừ …”

“ Nhẫn nhịn nào, nhẫn nhịn nào …” thím Trương trước lúc ra về theo thói

quen lại nhắc nhở Diệp Hạo như vậy, càng khiến cho ông chồng nào đó thêm rầu rĩ, anh đang nhẫn nhịn mà.

……….

“ Hôm nay lén hỏi

thăm bác sĩ mới biết đã có thể vận động vợ chồng, tưởng tối nay được

thoải mái chứ …” Diệp Hạo vừa suy nghĩ vừa nhìn tivi cho đỡ nhàm chán,

một người đàn ông cao lớn như anh hiện tại đang nằm trên ghế sa lông ôm

gối ôm thẫn thờ, nhìn thật kì quặc, nhưng biết làm gì hơn nữa đây, anh chỉ có thể đợi Nhạc Ân qua cơn cảm xúc bất chợt này để nói chuyện thôi.

Kinh nghiệm rút ra, chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi nào. DIệp Hạo nằm chờ cả

tiếng đồng hồ cũng chẳng thấy động tỉnh gì, không biết là Nhạc Ân trong

phòng đã ngủ hay chưa hay vẫn còn giận dỗi ngồi suy nghĩ, anh thấy lo

cho sức khỏe của vợ nhưng chẳng dám gọi cửa, nhỡ đâu khơi dậy cơn tức

giận thêm thì xong luôn. Chờ thêm một lúc nữa thì Diệp Hạo mơ màng nhắm

mắt, anh chỉ định nhắm mắt tí, anh còn để tivi kia mà …

“ ANDY!”

Tiếng hét vang lên, DIệp Hạo giật mình theo quán tính bật người dậy, miệng nhanh nhẹn báo cáo

“ Anh đây, anh ở đây mà em..” nói xong mới đưa mắt qua nhìn bà hoàng nhỏ đang chu môi phồng má đứng trước cửa phòng.. sao nhìn mặt thấy còn tức giận hơn cả lúc chiều thế kia … DIệp Hạo đổ mồ hôi lạnh. Vội vã đứng

dậy, anh cười giả lả với người đang hùng hổ đi tới

“ Ngồi xuống

đã, ngồi đã nào, em muốn nói muốn mắng gì anh cũng nghe hết “ Diệp Hạo

nhẹ nhàng níu tay cô vợ nhỏ đang trừng mình, nhẹ nhàng đẩy cô ngồi xuống ghế, bản thân thì e dè ngồi sát bên cạnh, cuối cùng là làm bộ dáng chờ

đợi ‘ được mắng ‘.

Nhạc Ân cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cầu

hòa kia của Diệp Hạo mà không nói gì, mặt vẫn đằng đằng khí giận, mắt

đọ mắt một lúc, nhận ra bàn tay đang bị ai đó nhẹ nhàng xoa bóp từ lúc

nào, khuôn mặt Nhạc ÂN mới giãn ra.

“ Ân Ân, giận gì thế, nói anh nghe nào, anh sẽ sửa sai với em mà “ Giọng Diệp Hạo dịu dàng vô cùng,

anh biết đã đến lúc mấy các cảm xúc bất chợt của vợ đang từ từ tan biến, cũng đến lúc anh xoa dịu cô rồi.

Giận gì ư?? Còn hỏi nữa kìa … Nhạc Ân đi từ cảm xúc tức giận cáu kỉnh đến úy khuất đáng thương, miệng mếu lại, giọng cô ấm ức

“ Andy đáng ghét, Andy không thương Ân, không thương em bé nữa rồi, đúng không?”

Ơ … Diệp Hạo chớp mắt bất ngờ, càng thêm rối tung rối mù, rốt cuộc anh đã làm gì sai, đã nói gì sai vậy nhỉ?? Hay là ai đó nói gì đó??

“ Ai

dám nói với em như vậy chứ, anh luôn thương em, thương con mà, đừng tin những lời họ nói “ Diệp Hạo giờ đang nghĩ đến Tiểu Hoa hoặc là Elly,

anh nghi ngờ hai người ‘ bạn thân đặc biệt’ kia của vợ anh đã nói năng lung tung bậy bạ gì đó rồi.

“ Không ai nói cả, Ân thấy nhé,hừ hừ …”

Ơ … DIệp Hạo lại chớp mắt, càng thêm bất ngờ, tội nhân chính là anh ư??

“ Lúc nào, mà anh có làm gì sai đâu??” DIệp Hạo lắc đầu như trống bỏi,

tay càng siết chặt tay Nhạc Ân, giọng nói mang theo tia khẩn thiết

“ Hừ, Andy với bác sĩ nói chuyện với nhau nhé, bác sĩ đỏ mặt kìa, rồi còn y tá chạy theo Andy nữa, nói chuyện với Andy, còn cười nữa cơ.. ghét

.. ghét lắm “ Nhạc Ân càng nói càng nghẹn ngào, đến cuối thì nước mắt

đã trào lên đầy hốc mắt. Bàn tay ra sức cào cấu bên trong bàn tay Diệp

Hạo đang nắm kia.

Bác sĩ?? Ý tá?? Bộ não Diệp Hạo nhanh chóng

vận động, sau 5 giây đã cho ra kết quả. Thì ra là chuyện lúc chiều đi

khám thai. Bác sĩ đỏ mặt là do anh ‘ hỏi chuyện tế nhị của hai vợ chồng’, mà y tá chạy theo anh là do anh vì qua hứng khởi khi nghe kết quả từ

bác sĩ mà để quên sổ khám của Nhạc Ân. Thế mà vợ anh để ý hết sao, lại

còn … hiểu lầm nghiêm trọng nữa. Nhưng thế thì sao, anh nên tìm cách

giải thích vẫn hơn.

“ Ân Ân, em đừng hiểu lầm, anh chỉ hỏi bác sĩ em

bé có khỏe không, cô ấy đỏ mặt chắc là do cô ấy không khỏe, không liên

quan đến anh. Còn cô ý tá chạy theo anh là để đưa quyển sổ khám, anh bỏ quên nên cô ấy chạy theo đưa lại thôi mà, cô ấy đã giúp anh nên anh

phải cười đáp lại chứ, đúng không nào??” Aiz, chuyện cô bác sĩ thì

không nên nói thật, nhưng nói dối cũng không ảnh hưởng đến sự thật, còn

chuyện cô ý tá nên nói thật, vì sự thật chẳng có gì để ghen tuông. Thật

ra, cô bác sĩ đỏ mặt là do cô ta ngại trước Diệp Hạo đẹp trai, mà cô y

tá chạy theo kia, rõ ràng là cũng có ý với anh. Nhưng đúng như anh nói,

không liên quan đến anh, mắc mớ gì anh phải vì mấy cô đó mà để vợ yêu

phải tức giận chứ.

“ Hừ, thật không?? “ Nhạc Ân không tin ngay, nhưng lí do Diệp Hạo đưa ra hình như là đúng, cô thấy cô ý tá có đưa

quyển sổ cho anh, chỉ là cô không thích cô y tá đó cười với Diệp Hạo

“ Thật mà, nhìn xem, vợ anh đáng yêu xinh đẹp, lại còn có hai em bé dễ

thương sắp ra đời, anh chẳng cần những người khác nữa, có em và con là

đủ rồi “ Diệp Hạo càng ngày càng dẻo miệng.

“ Thật thế ư??” Nhạc Ân cúi đầu, vừa lẩm bẩm vừa suy nghĩ, phải một lúc sau mới tin tưởng, nâng mặt, cô vẫn còn ủy khuất

“ Andy, Ân sợ, sợ Andy không cần Ân nữa, không cần em bé nữa “

Phụ nữ có thai thường e sợ những chuyện như vậy, dù rõ ràng là chồng rất

yêu thương nhưng tâm trạng vẫn luôn trong trạng thái nghi ngờ, sợ hãi vu vơ. Bài học tổng quát về phụ nữ mang thai mà Diệp Hạo đã từng đọc kĩ

càng từng chữ hôm nay đã có chứng thực. Thì ra, vợ anh cả ngày hôm nay

vì lo ngại chuyện đó mà tức giận vô cớ với anh đây mà, vợ ngốc đáng

thương của anh …

“ Ân Ân “ Diệp Hạo nghẹn ngào gọi tên vợ, vòng tay ôm cô vào lòng, cẩn thận nâng niu từng tí một, dịu dàng vuốt lưng cô vỗ về

“ Ân Ân, chỉ yêu Ân Ân của anh mà thôi, à, yêu cả con nữa, đừng sợ gì cả, đừng sợ …”

Dỗ dành được một lúc thì Nhạc Ân cũng hoàn toàn nguôi ngoai, ôm hông Diệp

Hạo, cô nở nụ cười thỏa mãn, giọng nói cũng trở về trong trẻo bình

thường

“ Andy, bụng Ân to thêm nè, nhìn xem..” nói xong lấy tay

Diệp Hạo đặt lên bụng chỉ mới nhu nhú của mình, nhìn anh chờ mong anh sẽ nói gì

“Ừ, con đã lớn thêm rồi..” Diệp Hạo mĩm cười, vừa nhẹ nhàng xoa bụng vợ vừa nhìn cô nói.

“ Andy, ông nội nói sẽ có một bé gái và một bé trai đấy “

“ Ừ, ông nội giỏi thật, bác sĩ chưa biết mà ông biết trước luôn …”

“Andy, mua thêm áo quần cho em bé đi …”

“ Ừ, mua thêm, em muốn mua bao nhiêu cũng được …”

“ Andy, mua ….”

Đến tận lúc lên giường nằm ngủ, hai vợ chồng vẫn mãi không thể kết thúc

cuộc nói chuyện, nhưng như thế thật tiện cho Diệp Hạo. Nhân lúc Nhạc Ân

vẫn còn chìm trong cảm giác hứng khởi ‘mua sắm’, Diệp Hạo lén lút tấn

công cô vợ.

“ Andy làm gì thế??” Nhạc Ân khó hiểu nhìn khuôn mặt phóng đại đang hôn khắp mặt, tay giữ lấy bàn tay đang luồn vào áo mình

“ Hôn em …” Giọng nói ông chồng nào đó khản đυ.c, hơn ba tháng rồi anh còn chẳng dám hôn cô, anh sợ mình làm tổn thương cô và con.

“ Andy

…??” Nhạc Ân ú ớ không thể tiếp tục nói hết câu, cả người bừng bừng cảm

xúc quen thuộc đã lâu rồi không thấy, cô đã biết Diệp Hạo không chỉ

muốn hôn cô thôi đâu, anh còn muốn …

“ Mẹ nói … không được làm mà …”

Nhạc Ân yếu ớt kháng cự, nhưng kẻ đang gấp gáp cởi cúc áo cô kia có vẻ

không nghe vào đầu. Mãi đến khi Diệp Hạo hoàn tất mọi thủ tục ban đầu,

nhẹ nhàng tiến vào trong cô, cúi người ôm cô vào lòng, anh mới thỏa mãn

thì thầm bên tai vợ yêu cũng đang hưởng thụ

“ Bác sĩ nói đươc mà …. Anh sẽ nhẹ nhàng, không làm con đau đâu …”

…..

Nhạc Ân có một điểm kì lạ, mà sáng hôm sau Diệp Hạo mới phát hiện ra.

Hôm qua, rõ ràng cô vì chuyện mấy cô bác sĩ ý tá rồi giận anh, nhưng sao vẫn ngủ một giấc mới phát tác cơn giận??

Hôm nay, anh càng không thể trả lời nổi, rõ ràng đêm qua vợ anh tỏ ra rất

thoải mái cơ mà, sao giờ đây lại giận anh nữa rồi, mà chuyện cô giận là

vì anh đã hỏi bác sĩ chuyện ‘ vợ chồng’, cô bảo chẳng phải anh từng nói

chuyện này chỉ hai vợ chồng biết thôi sao, sao anh lại hỏi người khác …

Ô, được rồi, anh sẽ nhận sai, nhưng vì sao cứ phải ngủ một giấc dậy cô

mới nhớ tới cơn giận của mình nhỉ??

Câu trả lời chỉ có thể là

…là … là do Nhạc Ân thích thì giận vậy thôi, cô vợ nhỏ khó tính luôn

muốn gây khó dễ cho ông chồng của mình mà, và hai đứa con trong bụng là

xúc tác tốt nhất. Đó là tình yêu …

…………………….

“ Tại sao cô ấy không la lên, cô ấy có sao không …?”

“ Đồ ngốc, Tiểu Ân nó sinh mổ mà, sao nó la hét được ….”

“ Tại sao họ không cho cháu vào, cháu thấy có người chồng vào phòng sinh được mà …?”

“ Đồ ngốc này, đã bảo nó sinh mổ mà, chỗ đó vô trùng sao cho cháu vào được …”

“ Tại sao lâu đến thế này, cháu thấy..”

“ Thấy cái gì mà thấy, mới có mười phút thôi …”

“ Cháu không chịu được nữa, cháu phải vào với cô ấy …”

“ Ngồi xuống đó, đừng có lộn xộn nữa, cũng sắp xong rồi đấy..”

“ Không, cháu sợ, cháu phải vào …”

“ Cái thằng này, bình tĩnh lại...”

“ Oaaaa Oaaaaaa……………”

“…..”

“Oaaaaaa Oaaaaaaaa……….”

“….”

“ Chúc mừng anh, mẹ tròn con vuông, một hoàng tử và một công chúa đáng yêu nhé …”

Nhạc Ân sinh vào buổi sáng. Lúc đó, trời thật đẹp và nắng cũng thật ấm áp…