Hoắc Hử nheo đôi mắt u ám lại, suýt chút nữa đập vỡ lọ thuốc trên đầu vì tức.
Ngôn Hách cau mày: “Hạ thiếu
cẩn trọng lời nói, Hoắc thiếu của chúng tôi ghét nhất chính là phụ nữ sử dụng phương thức này.”
Hạ Trì gật mình, đột nhiên nhớ ra Hoắc Hử và bọn họ không giống nhau.
Lúc đầu nếu không phải Lục Bỉnh Minh muốn trèo vào nhà họ Hoắc nên mới dùng thủ đoạn đối với Hoắc Lam thì cũng đã không sinh ra Hoắc Hử.
Từ nhỏ Hoắc Hử đã không được mẹ yêu thương, chịu rất nhiều khổ cực.
Bởi vì Hoắc Hử cho rằng bản thân là do tính kế mới được sinh ra trên đời này.
Cho nên anh hận nhất thủ đoạn kiểu này, Khương Khuynh Tâm đã động vào vảy ngược của anh ta.
“Nếu không muốn thấy cô ấy thì để cô ấy chuyển đi là được rồi.” Hạ Trì thờ dài rồi hiến kế.
“Loại phụ nữ bám riết như cô ta có chết cũng không chịu đi!” Hoắc Hử cười lạnh, “Dù cho có đuổi cô ta cũng không chịu đi, cô ta cản bản là không biết xấu hổ.”
“Vậy hay cậu chuyển chỗ ở khác đi, tôi tìm giúp cậu.”
“Chỗ của tôi dựa vào đâu mà bắt tôi đi chứ.” Hoắc Hử vô thức không nguyện ý, càng thêm tức giận, “Hơn nữa để cô ta đi như vậy quá hời cho cô ta rồi.”
Hạ Trì nhếch mày, đột nhiên hóng hớt hỏi: “Cậu với cô ấy ở với nhau lâu như vậy, chẳng lẽ không có chút tình cảm nào sao?”
“Tình cảm?” Hoắc Hử chế nhạo, “Cậu với cô giúp việc nấu cơm ở nhà cậu có thể có tình cảm với nhau khống, trước kia tôi còn có thể chịu đựng sự tồn tại của cô ta, còn hiện tại…tôi sẽ không bỏ qua như vậy nữa.”
Hạ Trì đưa mắt, “Hay là…cậu cũng dùng thủ đoạn với cô ta, sau đó nhốt cô ta ờ trong phòng
để cô ta thử cảm nhận sự đau khổ của cậu?”
Khóe miệng Hoắc Hử cứng đờ, tức giận nói: “Không cần dùng thủ đoạn gì với cô ta cô ta đã nhìn tôi chằm chằm như hổ đói rồi, nếu thật sự như vậy khéo cô ta có thể phát điên, cửa nhà nói không chừng sẽ bị cô ta phá hỏng đấy.”
Hạ Trì tường tượng ra khung cảnh ấy liền run lẩy bẩy.
“Cậu im miệng đi, để tôi yên tĩnh
một chút.” Miệng Hoắc Hử lại bắt đầu khô khốc rồi, “Đưa cho tôi cốc nước.”
Bốn giờ sáng, anh mới truyền dịch xong, nhiệt độ dần dần hạ xuống anh mới về nhà.
Vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Khương Khuynh Tâm ngủ trên sô pha ở phòng khách, dáng vẻ ngủ vô cùng quen thuộc.
Trước kia còn nói ngủ một mình sợ gặp ác mộng, không phải bây giờ ngủ rất ngon lành sao.
Toàn bộ đều là giả dối.
Nhưng cô ta dựa vào đâu mà khiến anh dày vò sống không bằng chết vào bệnh viện truyền dịch còn cô ta lại ở nhà ngủ ngon lành như vậy chứ.
Anh tức giận không chịu được, trực tiếp lấy nước trên bàn tạt vào mặt cô.
“Tỉnh dậy cho tôi.”
Khương Khuynh Tâm giật mình ngồi dậy, nhìn thấy Hoắc Hử đang ngồi bên ghế sô pha khác, giọng nói như quỷ dữ của anh rơi
xuống.
Cô run rẩy hỏi: “Anh về lúc nào vậy, anh…hiện tại sao rồi?”
“Nhờ phúc của cô mà tối qua tôi ở bệnh viện truyền dịch cả đêm.”