Chương 7

Giọng nói của người phụ nữ mang theo một tia vui mừng. Hoắc Hử quay lại, sau khi ngửi thấy mùi rượu tối hôm qua vẫn còn trên người đối phương thì không khỏi cau mày: “Cô vẫn còn chưa tắm?”

Khương Khuynh Tâm ngay lập tức xấu hổ: “Tối qua uống say quá nên khi về không ý thức được, sáng nay thức dậy lại vội vàng…”

Nhìn thấy ánh mắt ngày càng ghét bỏ của người đàn ông, cô vội vã thề: “Hôm nay thực sự là một chuyện ngoài ý muốn, bình thường mỗi ngày tôi đều tắm rửa, tôi là một người thích sạch sẽ.”

Cô vừa nói vừa đánh giá nét mặt của đối phương.

Dưới ánh sáng mờ ảo của quán bar sẽ khiến giá trị nhan sắc của người đàn ông tăng lên vài phần, nhưng khi dưới ánh sáng ban ngày lại đột nhiên phát hiện cũng không đẹp đến như vậy.

Nhưng người đàn ông này

dường như là một ngoại lệ.

Anh ta không những không giảm giá trị về ngoại hình mà còn đẹp trai bức người, đường nét khuôn mặt rõ ràng lạnh lùng, lông mày như vẽ, làn da thậm chí không có một lỗ chân lông nào.

Cô nhận thấy một số phụ nữ trẻ đi ngang qua ánh mắt của bọn họ đều dán lên người này. “Người đàn ông này đẹp trai quá.”

Người đàn ông bên cạnh người phụ nữ nói: “Cô gái bên cạnh nhìn cũng không tệ.” “Thật đúng là trai tài gái sắc, sau này đứa

nhỏ được sinh ra khẳng định sẽ rất đẹp, không giống chúng ta, thật lo lắng.”

Cuộc thảo luận vừa lúc bên này có thể nghe thấy, Hoắc Hử trực tiếp nói: “Chúng ta sẽ không sinh con.”

Khương Khuynh Tâm:



Hoắc Hử: “Ba năm nữa chúng ta ly hôn, tôi sẽ cho cô một khoản tiền, đủ để nửa đời sau của cô không lo tới chuyện cơm áo. Tôi cũng sẽ không tới gặp mặt người

nhà của cô, tự mình nghĩ đi, nếu không đồng ý có thể rời đi.”

Khương Khuynh Tâm cảm thấy trong lòng nghẹn lại, không thể đẩy lên cũng không thể nuốt xuống. Còn tưởng rằng tối hôm qua đối với cô chính là vừa gặp đã yêu. Quên đi, không yêu thì thôi.

Thời gian ba năm cô không tin với sức hấp dẫn của mình còn sự không bắt được người đàn ông này sao?

Cô phải ngồi vững vào vị trí mợ của Lục Quân Ngôn. “Được.”

Hai người đi vào bên trong cục dân chính, trước tiên là chụp ảnh.

Người chụp ảnh cầm máy ảnh thật lâu không hài lòng: “Hai người có thể gần hơn một chút nữa được không? Ngọt ngào một chút, còn người đàn ông này, anh cười một chút.”

Hoắc Hử trên mặt lộ ra một tia không kiên nhẫn, Khương Khuynh Tâm ôm lấy cánh tay anh, cười nói: “Thần kinh mặt của chồng tôi bị tổn thương, cơ mặt bị liệt. Đừng làm cho anh ấy cảm thấy xấu hổ, cứ như vậy đi.”

Hoắc Hử thấy bản thân mình bị người khác nói xấu, mang theo một tia run sợ cúi xuống nhìn người phụ nữ đang tươi cười trong lòng.

“Nếu anh không muốn chuyện chụp hình bị gián đoạn thì tốt nhất đừng lên tiếng.”

Khương Khuynh Tâm kiễng chân lên không chút sợ hãi, nhẹ giọng thì thầm vào tai anh. Hơi thở phảng phất trên vành tai anh, ngứa ngáy.

Cơ thề Hoắc Hử cứng ngắc đành phải không lên tiếng.

Người chụp ảnh thầm tiếc vì trông anh chàng kia đẹp thế mà mặt bị liệt thì thật đáng tiếc.



Chụp ảnh xong, cả hai lên tầng hai làm thủ tục đăng ký. Hoắc Hử lấy thẻ căn cước ra, lúc này Khương Khuynh Tâm mới biết được tên thật của anh là “Hoắc Hử”.

Không phải mẹ của Lục Quân Ngôn họ Lương sao?

Anh ta cũng phải họ Lương chứ. Khương Khuynh Tâm sững sờ, hỏi: “Anh họ Hoắc sao?”

“ừm.”

Hoắc Hử cúi đầu ký tên, không để ý lắm đến ý tứ trong lời nói của cô, thản nhiên trả lời: “Theo họ mẹ.”

“ồ.” Khương Khuynh Tâm giật mình, tưởng rằng bản thân đã nhận sai người, hù chết cô rồi.

Cô chính vì người đàn ông này được coi là cậu của Lục Quân Ngôn mà nhìn một chút. Chỉ là cô

luôn cảm thấy kỳ quái.

Mười phút sau, giấy đăng ký kết hôn được đưa cho hai người. Ngoại trừ một chút cảm thấy bi thương, Khương Khuynh Tâm cũng cảm thấy có chút thần kỳ.

Từ nhỏ đến khi trưởng thành, cô đều nghĩ mình sẽ kết hôn với Lục Quân Ngôn, nhưng không ngờ lại kết hôn với một người đàn ông chỉ mới gặp một lần.

“Đây là thông tin liên lạc của tôi, tôi có việc phải làm, tôi đi trước.”

Hoắc Hử viết số điện thoại lên

một tờ giấy trắng đưa cho cô sau đó liền rời đi.