Chương 37: Chương 37

Tất nhiên Hạ Trì không dám nói: “Tôi rất thân với người phụ trách trung tâm này, hay là tôi nói người ta đưa công trình này cho công ty cô ấy là được. Theo tôi biết, lần đấu thầu này có Khải Phong và các công ty lớn khác tham gia, cạnh tranh rất khốc liệt.”

“Không cần, cho cô ta cơ hội, không lấy được là do bản lĩnh cô ta không đủ. Cậu chỉ cần bảo đảm cạnh tranh công bằng là được.”

Hạ Trì cảm khái, quả nhiên người này đối với vợ mình cũng vô tình như vậy: “Được, cậu sắp xếp thế nào thì tối sẽ làm như vậy.”

Năm phút sau, Khương Khuynh Tâm cầm thịt lợn lên xe, anh thản nhiên nói: “Tôi đã hỏi thăm cho CÔ rôi.

Khương Khuynh Tâm ngẩn ra, không ngờ lại dễ dàng như vậy, không hổ là cậu nhỏ của Lục Quân Ngôn. “Cảm ơn anh.” Cô ngẩng đầu chân thành cảm ơn. Khóe miệng Hoắc Hử hơi cong lên: “Về nhà nấu thịt kho tàu.”

Khương Khuynh Tâm giả vờ ngạc nhiên: “Tôi không nói sẽ làm thịt kho tàu, tôi định nấu thịt lợn với khoai tây.” Hoắc Hử:

Nhìn thấy gương mặt đẹp trai trở lên âm trầm với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, Khương Khuynh Tâm bật cười: “Tôi đùa thôi, tôi chuẩn bị nấu thịt kho tàu cho anh.”

“Khương Khuynh Tâm.” Hoắc Hử nghiến răng nói một câu, người phụ nữ này dám trêu anh, là do anh đối xử với cô tốt hơn một chút, nên mới được đằng chân lên đằng đầu sao?

Nhận thấy người nào đó đang tức giận, Khương Khuynh Tâm vội vàng lè lưỡi, đùa giỡn nói: “Thừa nhận anh thích món thịt kho tàu này khó như vậy sao? Thích ăn đồ gì thì nên nói ra mới đúng.”

Hoắc Hử bực bội “hừ” một tiếng, một người đàn ông to lớn thích ăn thịt kho tàu là chuyện dễ nói ra sao?

Khương Khuynh Tâm cười tít mắt hỏi: “Vậy anh biết tôi thích ăn cái gì không?”

“Ăn thức ăn mèo.” Anh ném lại

một câu.



Khương Khuynh Tâm: Em

gái anh, có tin cô không nấu nữa không?

“Em thích ăn anh nhất.” Người nào đó bắt đầu mặt dày trêu chọc người khác.

Hoắc Hử liếc cô: “Không ai nhắc nhở cô, đừng có trêu chọc đàn ống khi ở trên xe sao?”

Khương Khuynh Tâm trở lên căng thẳng, trên xe trêu chọc đàn ông thì làm sao, lẽ nào trêu anh anh sẽ… Khụ khụ, chỉ nghĩ thôi

đã đỏ mặt, nhưng cô không dễ dàng vứt bỏ như vậy.

“Sẽ lật xe.” Hoắc Hử ném lại cho cô ba từ, như dội một chậu nước lạnh xuống.

Nhìn vẻ mặt như bị táo bón của cô, khóe miệng Hoắc Hử nhếch lên: “Xuống xe, đến rồi.”

Sau khi về nhà, Khương Khuynh Tâm nghiêm túc nấu cơm cho Hoắc Hử, sau khi để anh ăn hài lòng mới trở về công ty.

Phòng họp.

ông chủ Tồng giám đốc Dương đã nhận được thông báo từ hội trường trung tâm, vội vàng kích động mở cuộc họp khẩn.

Tham gia cuộc họp ngoại trừ Khương Khuynh Tâm, Tổng giám đốc Dương, giám đốc dự án, còn có một nhà thiết kế khác là Mạnh Hải. “Khuynh Tâm, không ngờ cô còn trẻ mà đã có bản lĩnh như vậy, vậy mà lại có thể lấy được tư cách tham gia đấu thầu hội trường trung tâm. Đây là một dự án lớn làm cả năm năm của Đồng Thành, sau này sẽ là một trong những trách nhiệm chính của Đồng Thành chúng ta.”

Tổng giám đốc Dương không ngớt lời khen ngợi nói: “Cho dù chúng ta không thể lấy được dự án lần này, nhưng việc có thể tham gia cũng vô cùng giúp ích cho việc phát triển trong tương lai của công ty chúng ta.”



Khương Khuynh Tâm nghiêm túc nói: “Tổng giám đốc Dương, chỉ cần chúng ta có ý tưởng thiết kế tốt thì nhất định có thể lấy được. Chúng ta phải tin vào chính mình, mặc dù công ty chúng ta nhỏ, nhưng đến lúc đó có thể bao được một bộ phận, phần bánh này có thể ăn được.”

Giám đốc dự án thở dài nói: “Khó lắm, lần này có hai công ty đã lên sàn chửng khoán tham gia, ngoài ra còn mấy công ty lâu năm, hàng chục chi nhánh, tôi thấy lần này công ty chiến thắng cuối cùng có thể là Khải Phong.”

Trong lòng Khương Khuynh Tâm lộp bộp. Khải Phong tham gia là chuyện bình thường, dù sao loại dự án này, không những kiếm được tiền, còn có thể lấy được vinh quang, chỉ là không biết lần này người thiết kế đại diện là ai.

Có điều cô cũng không lo lắng, không ai hiểu các nhà thiết kế của Khải Phong bằng cô, những người đó có kinh nghiệm, nhưng không nhiều sáng tạo.

Cô suy nghĩ rồi nói: “Tổng giám đốc Dương, nếu như đã có cơ hội này, chúng ta có thể lớn gan thử một chút. Vì đây là trung tâm văn hóa khoa học và công nghệ, tương lai sẽ mở cửa cho công chúng tham quan, vậy chúng ta có thể kết hợp ý tượng về văn hóa và khoa học vào trong bản thiết kế, khiến người ta cảm nhận được sự khác biệt của tương lai.”

“Cỏ lý.”

Tổng giám đốc Dương khen ngợi “Vậy về chuyện thiết kế sẽ do cô và Mạnh Hải cùng nhau hợp tác. Còn nửa tháng nữa, những chuyện khác hai người đừng quan tâm, trọng điểm là làm dự án này.”

Nghe thấy vậy, Khương Khuynh Tâm nhất thời đau đầu. Mặc dù thời gian ở chung không nhiều, nhưng cô biết Mạnh Hải này lớn hơn cô hai tuổi, tương đối ngông, rõ ràng bản lĩnh không lớn, nhưng luôn thích chỉ tay năm ngón. Bình thường cũng chỉ sao

chép các bản thiết kế khác, thiết kế mấy phòng ở bình thường thì có thể, nhưng loại dự án lớn như này anh ta hoàn toàn không làm được.

Cô suy nghĩ một chút, uyển chuyển nói: “Tổng giám đốc Dương, tôi cảm thấy tôi và Mạnh Hải nên thiết kế riêng, dù sao mỗi một nhà thiết kế đều có ý tường khác nhau, cũng nhau hợp tác có thể gây lên mâu thuẫn. Hơn nữa ờ tuổi của chúng tôi, cạnh tranh với nhau sẽ kích động linh cảm của chúng tôi nhiều hơn.”

Tổng giám đốc Dương suy nghĩ,

nhưng Mạnh Hải nghe thấy vậy lại không vui: “Cô có ý gì, cô cảm thấy minh lợi hại hơn tôi sao?”

“Không phải, tôi muốn cạnh tranh công bẳng.”