Hoắc Hử có chút khống được tự nhiên khi bị cô nhìn chằm chằm, anh đoán chắc giờ phút này trong lòng cô đang rất cao hứng, dù sao anh vậy mà thực sự ăn đồ ăn ngọt do cô làm.
Nghĩ đến đây, anh ho nhẹ rồi
hắng giọng: “Cái này làm bằng gì vậy, mùi vị cũng không tệ lắm.”
Khương Khuynh Tâm run lên, nghiêm túc tự hỏi nếu cô nói với anh đây là đồ ăn nhẹ cho mèo thì anh có thể sẽ gϊếŧ mình không?
Sau một hồi đấu tranh giữa lương tâm và sinh mạng, cuối cùng thì cô cũng cố gượng cười: “Tôi cố ý đặc biệt làm món này cho anh, anh ăn cảm thấy nó ngon là được.” Hoắc Hử lạnh lùng liếc cô một cái: “Cô chỉ cần tập trung vào Phạn Phạn là được.”
“Tôi biết tôi biết.”
Khương Khuynh Tâm khuôn mặt đầy trìu mến gật đầu: “Có thể là do tâm trí và thể xác của tôi luôn không tự chủ được mà quan tâm đến anh.”
Hoắc Hử tiếp tục lạnh nhạt nhìn cô. Vẻ trìu mến trên mặt Khương Khuynh Tâm có chút không duy trì được nữa.
Đây mà là một người đàn ông sao, rất lạnh lùng. May mắn thay, Hoắc Hử ôm lấy Phạn Phạn và thay đổi chủ đề. “Bữa tối nó ăn cái gì?”
“Cá hồi viên, nó không thích ăn rau cải, cho nên tôi cho thêm một ít cà rốt vào, nó ăn được sáu viên, ăn xong rồi.” Nói đến phần sau, Khương Khuynh Tâm liền nghi ngờ, không phải mèo chỉ ăn một chút thôi sao?
Sức ăn của Phạn Phạn cũng hơi lớn. “ừ.”
“Tôi nấu xong rồi, ăn cơm thôi.” Khương Khuynh Tâm dọn bát đũa, buổi tối cô nấu bốn món, tôm hấp bún tỏi, cà tím hấp, canh nấm cà chua và đậu bắp xào dầu.
Hoắc Hử nhìn những món ăn này, ừ có vẻ không tệ so với nhà hàng. “Buổi tối nên ăn thanh đạm, ăn ít thịt.”
Khương Khuynh Tâm giải thích. Hoắc Hử kinh ngạc: “Người trẻ tuổi thật biết cách chăm sóc sức khỏe.”
“Bố tôi trước kia thường hay đi xã giao uống rượu, nên ông ấy hay bị đau dạ dày. Vì vậy, tôi đã học một chút kiến thức về cách chăm sóc dạ dày.”
Nhắc đến chuyện này, Khương Khuynh Tâm không khỏi buồn bã,
nhưng đáng tiếc Khương Trạm
chưa từng nhớ tới lòng tốt của
*
cô.
Hoắc Hử không có hứng thú với chuyện của nhà họ Khương, đành cúi đầu im lặng gắp đồ ăn. Phải thừa nhận rằng kỹ thuật nấu nướng của Khương Khuynh Tâm rất tốt, những món ăn vốn dĩ cỏ màu sắc bình thường do chính tay cô làm còn ngon hơn nhiều so với những món ăn ở quán cơm bên ngoài.
Ngay cả các loại rau hấp thông thường được ăn với cơm, đậu bắp rất giòn và súp cũng rất ngon
miệng. Anh ăn rất ngon miệng, ăn liền hai bát cơm và thêm một bát canh. Ăn xong, anh hiếm khi khen: “Tài nấu nướng không tệ”.
“Cảm ơn.”
Sau một lúc Khương Khuynh Tâm được khen mà cảm thấy lo sợ, giả vờ e thẹn nói thêm. “Từ nhỏ, tôi đã xác định sẽ tự tay nấu cơm canh cho chồng tương lai. Tôi chỉ hy vọng ngày nào anh ấy sau giờ tan sở trở về sẽ được ăn bữa ăn ngon nóng hổi là tôi mãn nguyện rồi.”
Cô nói xong liền liếc mắt nhìn
người phía đối diện. Người đàn ông nhướng mày, vuốt ve con mèo nằm trên đầu gối, lông mi dày và đen nhánh che đi cảm xúc trong mắt.