Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vợ Ngốc Thả Thính Sai Người Rồi

Chương 14

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Tôi không tin, tôi đi tìm bố tôi.” Khương Khuynh Tâm trực tiếp lái xe đến công ty tìm Khương Trạm. “Bố, sao bố lại đẻ Khương Như Nhân thay con tiếp quản hạng mục khách sạn?

Trước kia đều là do con phụ trách, rõ ràng bố biết con vì hạng mục này mà bỏ ra biết bao nhiêu tâm huyết.” Khương Trạm đang làm việc, nhìn thấy cô xông vào như vậy thì bất mãn: “Bố sẽ sắp xếp cho con một công trình, biệt

thự nhà họ Tần kia giao cho con.”

“Hạng mục biệt thự nhỏ này nên giao cho Khương Như Nhân, chị ấy hoàn toàn không có kinh nghiệm, hợp bắt đầu với những hạng mục đơn giản.”

Khương Trạm đột nhiên vỗ bàn, tức giận: “Nó là chị mày, mờ miệng ra là nói Khương Như Nhân, chẳng trách mẹ mày nói mày càng ngày càng không có dạy dỗ.”

Khương Khuynh Tâm ngẩn ra, tủi

thân nghẹn ngào nói: “Chị ta

cướp bạn trai của con, bây giờ còn muốn cướp hạng mục của con, tiếng chị đó con có thể gọi được sao?”

“Cái gì gọi là cướp hạng mục của mày? Tất cả hạng mục đều thuộc về Khải Phong. Tao là tổng giám đốc, tao muốn cho ai thì cho, còn nữa Lục Quân Ngôn chưa bao giờ là của mày, là cậu ta chọn chị mày.”

Khương Khuynh Tâm buộc miệng nói ra: “Nếu như không phải các người nói tám mươi phần trăm cổ phần của công ty sẽ thuộc về Khương Như Nhân,

Lục Quân Ngôn hoàn toàn sẽ không chọn chị ta.”

Khương Trạm nhàn nhạt nói: “Mấy năm nay chị con đã chịu nhiều khổ cực, sau này giúp đỡ chị con, chuyện hôm qua xin lỗi chị con đi.”



Khương Khuynh Tâm cắn chặt môi: “Con không làm được.”

Khương Trạm vỗ bàn tức giận nói: “Không làm được thì cút, cái đồ không tự biết mình, rời khỏi Khải Phong mày không có gì cả.”

Giọng nói tức giận của Khương

Trạm đập thẳng vào mặt Khương Khuynh Tâm như một cái tát, khiến mặt cô đỏ bừng. “Được, con cút. Con không tin một người có chứng chỉ thiết kế cao cấp và chứng chỉ kiến trúc sư hạng nhất như con không tìm được công việc nào ở bên ngoài.”

Cô nói xong thì tức giận quay về phòng làm việc, thu dọn đồ đạc rồi thản nhiên đi ra ngoài với chiếc hộp các tông trong tay.

Trên đường có rất nhiều người chỉ chỏ cô. “Nghe nói cô ta chèn ép chị mình, chọc tổng giám đốc tức giận nên bị đuổi việc rồi.”

“Đến chị ruột của mình mà còn chèn ép, cũng quá hẹp hòi rồi. Nghe nói hồi nhỏ cô chủ bị bắt cóc mới được tìm về, ở bên ngoài đã chịu biết bao nhiêu khổ cực.”

“Còn không phải sao. Hơn nữa cô chủ lớn còn rất tốt bụng dịu dàng, hôm qua còn thấy chúng ta tăng cả khổ cực mà mua đồ ăn cho chúng ta nữa.” “Loại người này đáng đời.”

Khương Khuynh Tâm tự giễu cười khổ một cái.

Cô tự nhận mình từ khi vào công ty đến nay chưa từng giở tính cô chủ, lúc nào cũng cẩn trọng.

Mỗi ngày khi những người khác tan sờ cô còn ở lại làm thêm giờ, cô đối với ai cũng có quan hệ tốt, nhưng không ngờ cuối cùng lại như thế này.

Sau khi rời khỏi công ty, cô một mình lái xe hóng giỏ trên đường một lúc.



Trong khoảng thời gian này, Lục Quân Ngôn đã gọi vài cuộc, nhưng cô không muốn trả lời.

Sau khi đi siêu thị và mua một số đồ ăn vặt và nguyên liệu liền về thẳng Vịnh Ngọc Bích.

Sau khi vào cửa, Phạn Phạn nhanh chóng dựng đuôi chạy tới. Khương Khuynh Tâm sờ sờ cái đầu nhỏ của nó, nhỏ giọng nói: “Phạn Phạn, giờ cũng chỉ có em thích chị thôi.”

Phạn Phạn “meo” một tiếng, thoải mái nhắm mắt lại, mặc cho cô vuốt ve.

Cô cười: “Em muốn ăn cá nhỏ phải không? Chị làm cho em nhé.”

Hoắc Hử buổi trưa không về, cô và Phạn Phạn ăn cơm đơn giản, sau đó cô ngồi trên sô pha cầm máy tính xách tay tìm một công việc thích hợp cho mình. Buổi tối mười giờ, Hoắc Hử mở cửa đi vào, trong phòng sáng trưng.

Trên ghế sô pha, Khương Khuynh Tâm vừa vặn nhét một miếng khoai tây chiên vào cái miệng nhỏ nhắn của Phạn Phạn. “Tôi không cỏ ở đây là cô đút cho nó thứ đồ ăn rác rười này sao?”

Hoắc Hử lạnh nhạt liếc nhìn đống đồ ăn vặt trên bàn, bao gồm khoai tây chiên, que cay, chân gà, thịt trâu khô. Râu mèo của Phạn Phạn vẫn bị dính hạt mè trong món thịt trâu khô.

“Tôi chỉ cho nó nếm thử một chút, thực sự chỉ có một chút.”

Khương Khuynh Tâm dùng ngón tay đo đạc cần thận: “Là Phạn Phạn một mực muốn ăn, tôi không còn cách nào.”

“Một con mèo thì biết cái gì chứ? Cô là người mà không biết giữ chừng mực một chút sao?” Hoắc

Hử khó chịu, trực tiếp quét đồ ăn vặt trên bàn vào thùng rác.
« Chương TrướcChương Tiếp »