Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vợ Ngốc Thả Thính Sai Người Rồi

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Anh cầm lấy điện thoại, mờ VVechat ra thì thấy có người có nickname “Vừa gặp đã yêu Hử” đã thêm bạn với anh. Phía sau còn có tin nhắn: “Chồng ơi, em là Khuynh Tâm.”

((

»

Anh xoa xoa mi tâm, nhấn bỏ qua.

Khương Khuynh Tâm lại nhanh chóng gửi một tin nhắn vvechat đến: “Chồng ơi, anh có về nhà ăn tối không?”

Mộc Vũ: “Không về, không được phép gọi tôi như vậy.”

Vừa gặp đã yêu Hử: “Được rồi, vậy tôi sẽ gọi anh là Hử Hử. Hử Hử, thật là dễ nghe.”

Mộc Vũ:

Đóng gói trả người phụ nũ’ này về có kịp không?

Buổi tối.

Một nhóm người ăn cơm trong một nhà hàng Tứ hợp viện cổ kính.

Mấy người luật sư trò chuyện về những trường hợp mà văn phòng luật vừa mới tiếp nhận.

Hoắc Hử bình thản lắng nghe, đúng lúc này âm thanh vvechat lại vang lên.



Khương Khuynh Tâm gửi tới một bức ảnh, dưới ánh đèn vàng ấm áp, con mèo mũm mĩm đang nằm trên mặt đất, trong miệng ngậm cá khô với vẻ mặt hưởng thụ.

Vừa gặp đã yêu Hử: “Hoắc Hử, anh cỏ thể yên tâm xã giao ở bên ngoài, xem tôi chăm sóc Phạn Phạn tốt biết nhường nào nè.”

Đáy mắt Hoắc Hử lộ ra vẻ bất lực, quả đúng là một con mèo tham ăn, nhanh như vậy đã bị người ta mua chuộc rồi.

Chín giờ rưỡi.

Mật mã mở khóa vang lên, Hoắc Hử vừa bước vào cửa thì toàn thân lập tức choáng váng.

Căn phòng dường như thay đổi hoàn toàn, chiếc ghế sô pha màu đen được bọc đệm màu xanh Khổng Tước, bàn ăn màu trắng được phủ một tấm khăn trải bàn màu xanh lá cây, phía trên còn đặt một bình hoa thủy tinh cắm hoa cẩm tú cầu màu hồng để trang trí.

Trong nhà đặt rất nhiều cây xanh và hoa tươi, thậm chí còn có những giỏ cây treo bên ngoài ban công.

Đây là nhà của anh à?

Chắc anh không đi nhầm chỗ đâu nhỉ?

“Hoắc Hử, anh đã về rồi à?”

Khương Khuynh Tâm bước ra khỏi phòng ngủ thứ hai, trên người mặc một chiếc váy ngủ dài tay bằng lụa màu đỏ tía, trên váy in hình mấy con thỏ trắng nhỏ nhỏ.

Mái tóc dài thướt tha màu trà sữa buông thả trên vai đầy mê hoặc, đôi chân thon dài trắng như tuyết dưới tà váy đung đưa.

Thật sự rất giống một yêu tinh nhỏ.



Đôi mắt của Hoắc Hử trầm xuống, lông mày nhíu lại, giọng điệu nghiêm nghị: “Ai cho cô ăn mặc như thế này?”

“Tôi ăn mặc thế nào?”

Khương Khuynh Tâm tỏ ra vô tội, quay một vòng: “Tôi không để lộ ngực, cũng không lộ mông, chỉ để lộ ra đầu gối và bắp chân mà thôi. Ngoài đường có rất nhiều cô gái trẻ ăn mặc kiểu này, chẳng lẽ như thế này cũng không được à?”

Hoắc Hử rất đau đầu, quả thực chỗ nên lộ cô đều không để lộ, nhưng mà cô ở bên trong không mặc gì có được không hả.

Anh ngoảnh mặt đi: “Tôi đồng ý cho cô đến đây ở, nhưng tôi không đồng ý để cô biến nhà tôi trở thành như thế này”.

“Như thế này không tốt sao? Ngôi nhà anh ở lúc trước quá quạnh quẽ, trông chẳng giống một ngôi nhà chút nào hết.”

Khương Khuynh Tâm duỗi ngón tay chỉ về phía anh, trong giọng điệu tức giận còn xen lẫn chút

nũng nịu: “Anh còn dám nói tôi à. Anh nhìn mà xem, vì di chuyển đám hoa cỏ kia mà tay tôi bị thương rồi đây này.”

Anh cụp mắt xuống xem xét, bàn tay cô thon thả mềm mại, không hề có một vết chai nào, nhưng bây giờ giữa lòng bàn tay lại có vài vết xước nhỏ.

“Đáng đời.”

Anh thấp giọng phun ra hai chữ rồi trực tiếp trở về phòng.

Khương Khuynh Tâm chán nản làm một cái mặt quỷ với bóng

lưng của anh.
« Chương TrướcChương Tiếp »