Chương 2

[ Bình chọn sao cho tớ nha ]

"Chồng ơi em đau....chồng ơi cứu em..chồng ơi"

Giọng nói của cô trở nên yếu dần.Máu không ngừng chảy.Cô chìm dần vào giấc ngủ.

Anh vẫn lạnh lùng ôm ả nhân tình.Đóng sầm cửa lại nhưng không hay giây phút này cô gái yêu anh cần anh như thế nào.

Anh lo lắng ôm ả ta an ủi:

"Em có sao không.Lần sau không cần gần con ngốc ấy "

Ả ấm ức nói:

"Cũng may anh đến kịp.Không em không biết mình giờ ra sao nữa "

Anh ôm ả ta vào lòng dổ dành:

"Không sao.Anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra "

"Dạ "

Sau đó anh quay lại lạnh tanh nhìn lão quản gia gằn giọng:

"Bỏ đói con ngốc kia một ngày cho tôi.Không được ai cho nó ra ngoài "

Lão quản gia khẻ thở dài nhanh chóng lên tiếng:

"Vâng thưa cậu chủ "

Nhìn bóng dáng hai người kia khuất đi lão nói thì thầm:

"Cậu chủ người bao giờ cậu mới nhận ra Khiết Nhi là một cô gái tốt đây "

Quản gia và người giúp việc ai cũng thương cô.Vì cô như một thiên thần vậy.Ngây ngô tinh khiết.Họ thấy anh đánh cô trong lòng không khỏi thương xót.Muốn can ngăn nhưng lại không dám.

"Quản gia tôi có nên lên xem tiểu thư không? "

"Lên nhanh lên..ta sợ con bé lại đang khóc "

Hai người giúp việc cùng quản gia nhanh chóng chạy lên lầu.Mở cửa nhưng nhất thời ai cũng sửng người.

Khiết Nhi ngây thơ của họ đang nằm trên vũng máu.Mái tóc đen dài rối tinh.Khuôn mặt hồng hào hay cười không còn thay vào đó là khuôn mặt trắng bệch.

Họ kinh hoàng mất mấy phút.Thật giả man cậu chủ của họ không phải con người.Quản gia run rẩy lại ôm cô vào lòng,giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt già nua:

"Khiết Nhi...tiểu thư cô phải cố lên....Mấy người còn đứng đấy làm gì..mau gọi cấp cứu cho ta"

Lúc được đưa đến bệnh viện cũng là lúc hơi thở của cô dần tắt đi.Giữa ranh giới của sự sống và cái chết cô dần trở nên mong manh.

Chồng cô à? Anh ta đang bận ở bên người anh ta yêu. Quản gia gọi cho anh,không một tia tình cảm anh trả lời:

"Tốt nhất là cho cô ta chết luôn đi "

Sau đó liền ngắt máy.

Ả tình nhân ôm cổ anh giọng ngọt ngào hỏi:

"Có chuyện gì vậy anh "

"Con ngốc kia đang cấp cứu "

Ả giả nhân giả nghĩa nói:

"Vậy sao anh không đến xem sao.Dù gì cũng là vợ anh "

Anh cười nhếch môi tàn độc nói:

"Chết đi càng tốt.Không phải cô ta chết đi thì anh có thể quang minh chính đại cưới em về sao? "

Ả dụi đầu vào lòng anh. Thầm mở cờ trong bụng:

"Chết đi đồ ngu ngốc "

Hết phần 2

Còn:333