Chương 2: Tâm sự

Dì, ăn._ Tiếng trẻ con non nớt vang lên cắt ngang dòng cảm xúc của dì Lee. Bà mỉm cười hiền hậu nhìn cháu yêu, nghẹn ngào ừ một tiếng.

Chồng dì, ông Lee đã đi làm ăn xa, ngót cũng được năm năm rồi. Nhớ ngày ấy, ông không chịu nổi cảnh nghèo hèn, mặc dì khuyên bảo, cầu xin thế nào, ông cũng khăn gói dứt khoát lên thành phố. Vậy mà thấm thoắt năm năm đã trôi qua, năm năm ấy, ông nó đã ở đâu vậy?

Ăn cơm xong, Jungkook bật TV lên xem. Mặc dù chỉ một lúc sau đó nó sẽ rè rè, nhiễu nhiễu và cuối cùng là mất hình hoàn toàn, nhưng đây là thói quen của cậu. TV bị nhiễu, Jungkook sẽ bất mãn lầm bầm một lúc, rồi đứng dậy lấy quần áo đi tắm.

Jungkook thích tắm, mùa hè mát cậu sẽ tắm đến hai lần. Sở dĩ cậu thích tắm là bởi vì khi Jungkook vừa ra viện, dì Lee không biết làm cách nào mới có thể tắm cho cậu, nghĩ rằng trẻ con thích đồ chơi, cho nên mua cho cậu một bộ vịt nhựa đồ chơi. Cậu không muốn người khác chạm vào mình nên dì Lee đã rất vất vả dạy cậu tắm rửa và vệ sinh cá nhân, bây giờ thì Jungkook làm thành thạo rồi, chỉ tội vì tắm cùng bầy vịt nữa nên tắm hơi lâu một chút.

Jungkook tắm rửa xong sẽ giục dì Lee đi tắm. Cậu ôm mấy em vịt nhựa của mình vào phòng, cẩn thận lau khô, sau đó đặt lên tủ, chờ dì Lee tắm xong, chúc ngủ ngon em vịt, chúc ngủ ngon dì Lee, tự thủ thỉ chúc ngủ ngon mình, rồi đắp chăn đi ngủ.

Vậy là hết một ngày dài bận rộn của Jeon Jungkook bé nhỏ.

Sáng ngày hôm sau, như thường lệ, Jungkook ngủ dậy, tự mình đánh răng rửa mặt. Dì Lee đang hái rau cho bữa trưa. Jungkook vệ sinh xong thì tự giác ngồi vào bàn uống sữa. Uống sữa xong thì ra vườn tiếp tục công việc xới đất trồng hoa, cho đến khi dì Lee gọi ăn cơm.

Dì Lee vừa rửa rau vừa ngâm nga, bỗng nhiên có hai chiếc xe ô tô đen bóng không biết từ đâu ra dừng lại trước cái sân nhỏ nhà dì. Dì sửng sốt nhìn bốn người đàn ông to gấp đôi mình từ trên xe bước xuống, ai cũng mặc bộ vest đen, mặt đeo kính đen nốt. Dì bị dọa sợ, lắp bắp:

- Các anh... Các anh là ai?

Một trong số bốn người đàn ông nhếch mép, ngắn gọn tra hỏi;

- Chồng bà, Lee Sung Jae, đúng chứ?

- Phải... Là chồng tôi... Các anh tìm chồng tôi có việc gì?

- Là thế này._ Người đàn ông đó rút ra một tập giấy, kiên nhẫn giải thích._ Chồng của bà, tức ông Lee Sung Jae, cờ bạc, rượu chè, nghiện hút, gây sự tại khu vực của chúng tôi. Đây là số tiền mà ông ta đã vay nặng lãi của chúng tôi trong suốt ba năm gần đây. Mời bà xem qua.

- Ba... ba trăm... ba trăm triệu sao ..._ Dì Lee cảm thấy choáng váng đầu óc. Chồng dì, chồng dì đi làm ăn xa cơ mà, làm sao có chuyện nợ nần nhiều thế này? Không thể có chuyện ông ấy cờ bạc được. _ Các anh.. đừng lừa đảo... Đừng lừa đảo dân đen chúng tôi...

- Thím này, tôi đứng đây nói chuyện với thím là hết sức kiên nhẫn rồi đấy.

Dì Lee quá bàng hoàng, không thể tin được những gì mình vừa nghe, hơn nữa những giấy tờ đó dì xem không hiểu, khăng khăng không chịu, đôi bên nói qua lại hồi lâu mà dì chỉ lắp bắp nói đi nói lại " Không phải" làm một tên đã mất kiên nhẫn.

- Lâu quá vậy?_ Một giọng nói trầm khàn mang chút lười biếng vang lên. Chủ nhân giọng nói tao nhã bước xuống xe, một thân hàng hiệu, hai tay đút túi quần, đứng nghiêm chỉnh bên cạnh xe.