Chương 72

Uông Tuyết Thảo không có dễ đối phó như Ninh Noãn Dương đã nghĩ, cô ta thay đổi rất nhanh, giỏi ngụy trang, một giây trước mắt lạnh nhìn Ninh Noãn Dương, một giây sau lại cười dịu dàng với lão phu nhân và Đỗ Ngự Đình, bộ dáng hiền lành tốt đẹp. Ninh Noãn Dương giận đến giậm chân, nhưng lại bắt không được nhược điểm của Uông Tuyết Thảo.

“Ninh Noãn Dương, cô tốt nhất nên ly hôn với Ngự Đình sớm một chút, vội vàng rời đi, nếu không cẩn thận tôi không khách khí với cô.” Uông Tuyết Thảo thừa lúc xung quanh không có người, uy hϊếp Ninh Noãn Dương. Tóc dài của cô ta xõa ngang vai, mặc một cái váy màu vàng nhạt, lộ ra vẻ tao nhã cao quý.

“À à à.....” Giọng ca của Ninh Noãn Dương càng lúc càng lớn, cố ý giả bộ không nghe thấy cái gì cả, còn mở to âm thanh của tivi trong phòng khách.

“Ninh Noãn Dương, cô có nghe thấy không?” Trên mặt của Uông Tuyết Thảo lộ ra vẻ điên cuồng.

Ánh mắt của Ngôn Cẩn Phong ra hiệu, Ninh Noãn Dương tiếp tục giả bộ không nghe thấy bất cứ cái gì, ngược lại giọng ca càng ngày càng lớn: “À à à.....” Cô nhìn thấy Ngôn Cẩn Phong giơ ngón cái, càng đắc ý hát: “Không nghe thấy, không nghe thấy.”

“Đùng-----” Uông Tuyết Thảo vỗ lên khay trà một cái, nổi điên hét lên: “Ninh Noãn Dương, cô câm miệng cho tôi.” Cô ta không tin cô ta sẽ không qua được Ninh Noãn Dương, hơn nữa cô ta còn có lão phu nhân giúp đỡ, cô ta nhất định sẽ đuổi Ninh Noãn Dương đi.

Vị trí thiếu phu nhân của Đỗ gia, bất kể như thế nào cô cũng sẽ ngồi lên.

“Cô làm gì vậy? Khay trà của nhà tôi, cô đập hư phải đền tiền đấy.” Ninh Noãn Dương chớp mắt, cố làm ra vẻ vô tội, nhìn cánh tay của Uông Tuyết Thảo vỗ lên khay trà, “Đây là gỗ lim tơ vàng, rất đáng quý, tôi sợ cô đền không nỗi.” Cô cũng không tin không làm cho Uông Tuyết Thảo tức chết.

Bởi vì Uông Sunny có quan hệ đặc biệt với Uông Tuyết Thảo, mặc dù không đồng ý với việc làm của Uông Tuyết Thảo, nhưng cũng không thể công khai phản bác cô ta. Chỉ đành phải cố gắng tránh lúc Ninh Noãn Dương và Uông Tuyết Thảo chạm mặt, để tránh xuất hiện tình trạng lúng túng.

“Cô-----” Sắc mặt của Uông Tuyết Thảo giận đến đỏ bừng, một lúc lâu, mới oán hận nói: “Ninh Noãn Dương, cô đừng có đắc ý, sớm muộn gì tôi cũng đuổi cô ra ngoài.”

“Đừng vội, đi từ từ thôi.” Ninh Noãn Dương cười tươi như hoa nhìn vào mắt của cô ta, kiên định nói ra từng câu từng chữ: “Cô cho rằng bà đây là viên gạo nếp, mặc cho cô vo tròn chà dẹp sao, coi chừng tối nay tôi cho cô ngủ dưới sàn nhà, đây là nhà của tôi.” Cô cố tình không tin cái quỷ quái kia, coi như Uông Tuyết Thảo có chỗ dựa là bà lão kia thì thế nào, cô hoàn toàn không sợ bà lão kia.

Sắc mặt của Uông Tuyết Thảo bỗng nhiên biến sắc, nụ cười trở nên dịu dàng: “Bà nội, bà đã dậy rồi.” Cô ta bước tới, đỡ lão phu nhân, bộ dáng phải gọi là rất ân cần, đoán chừng cô ta đối xử với mẹ và bà nội ruột cũng không tốt như vậy.

Lão phu nhân gật đầu, khi tầm mắt chuyển đến trên người của Ninh Noãn Dương, nghe thấy tiếng tivi lớn như vậy, chân mày nhất thời cau lại thật sâu, khẽ bỏ lại một câu: “Không có phép tắc.” Bà đưa tay cướp điều khiển tivi, tắt tivi, nặng nề ném điều khiển tivi xuống đất.

Ninh Noãn Dương không tức giận, ngược lại cười cười, đưa tay nhặt điều khiển tivi, lại mở tivi, mở tiếng tivi lớn hơn, còn nói: “Lão phu nhân, bà lớn tuổi rồi, con sợ tai của bà không tốt, cho nên cố ý mở âm thanh của tivi lớn một chút, như vậy, bà có thể nghe rõ không?” Lão thái bà này bất cứ lúc nào bất cứ chỗ nào đều gây sự với cô, thật sự không biết đã đắc tội với bà ở chỗ nào.

“Cô-----” Lão phu nhân giận đến xanh mặt, “Tắt đi.” Bà lão ra oai vẫn có một chút cảm giác uy nghiêm.

Uông Tuyết Thảo vội vàng cầm điều khiển tivi tắt tivi, sau cùng, còn cười đắc ý với Ninh Noãn Dương.

Ninh Noãn Dương nhìn cũng không nhìn cô ta, trực tiếp cầm điều khiển tivi, lại mở tivi.

Tắt.

Mở.

Tắt.

Mở.

Sau mấy lần như thế, lão phu nhân rốt cuộc không nhịn được nổi giận: “Hồ đồ!” Một tiếng hét to, dọa cho Uông Tuyết Thảo và Ninh Noãn Dương sợ đến nỗi rơi cả điều khiển tivi trong tay xuống đất, tivi vẫn còn đang mở, bên trong ầm ĩ không ngừng, làm cho lỗ tai của mọi người trở nên đau đớn.

Lão phu nhân trầm mặc tắt tivi, nói với Uông Tuyết Thảo: “Tuyết Thảo, ngồi đi.” Vẻ mặt của bà nhìn Uông Tuyết Thảo luôn luôn ôn hòa. Rõ ràng đều là cháu gái của Uông gia, nhưng mà thái độ của bà đối với Sunny lại hoàn toàn không như vậy, thậm chí rất ít khi hòa nhã, rõ ràng là thiên vị.

Đoán chừng bà lão này ngoại trừ Uông Tuyết Thảo, cũng không hòa nhã với bất kỳ ai, cũng không biết rốt cuộc Uông Tuyết Thảo có cái gì tốt, vừa dối trá, vừa giả vờ hiền lành.

“Dạ.” Uông Tuyết Thảo dịu dàng đáp lại, ngồi kế bên lão phu nhân, thân mật nói: “Bà nội, con nấu cháo cá cho bà” Cô ta nháy mắt, người giúp việc bưng cháo lên.

Chén nhỏ màu trắng, viền chén in những bông hoa nhỏ màu trắng, đặc biệt trang nhã. Cháo màu trắng, nấu đến sềnh sệch, mịn, miếng cá thật mỏng cắt làm bốn, lóc xương, nấu với cháo, mùi thơm cực kỳ mê người.

“Cũng chỉ có con có cái tâm này.” Lão phu nhân vỗ nhẹ tay của Uông Tuyết Thảo, khen ngợi đủ kiểu. Bà múc một muỗng cháo, thổi nguội sau đó đưa vào trong miệng, tan ngay trong miệng, không có quá nhiều gia vị, vị hơi nhạt, mùi lại cực kỳ tốt, “Ừ, không tệ, Tuyết Thảo, từ nhỏ liền rất thân thiết, vừa dịu dàng vừa cẩn thận, cháo này làm rất phiển toái sao?”

Uông Tuyết Thảo cười dịu dàng, lắc đầu: “Bà nội, chỉ cần bà vui, nào có gì mà phiền hay không phiền! Nếu như bà thích, ngày mai con sẽ làm cho bà.” Cho dù cháo này có phiền toái đi nữa, cũng không phải cô ta tự tay làm, tiêu ít tiền cho thể dỗ cho lão phu nhân vui vẻ, tại sao cô ta lại không làm!

Ninh Noãn Dương ngửi mùi thơm của cháo, cảm thấy rất quen thuộc: “Cháo này.....” Mùi vị này hình như cô đã ăn qua rồi, nhưng mà Uông Tuyết Thảo không thể nào làm cho cô ăn.

“Cháo cá bông tuyết của Phúc Ký.” Ngôn Cẩn Phong nói ra thiên cơ, cháo này anh cũng ăn qua rồi, còn là ăn cùng với Ninh Noãn Dương, Uông Sunny và Mộ Ngưng Tử, anh hét lớn: “Đây là cháo cá bông tuyết của Phúc Ký, hoàn toàn không phải là cô làm.”

Trên mặt của Tiêu Ngâm Tuyết thoáng qua vẻ bối rối, lập tức bình tĩnh nói: “Đúng, đây là cháo cá bông tuyết, nhưng ai nói là Phúc Ký, chẳng lẽ chỉ có Phúc Ký mới có cháo cá bông tuyết sao? Tôi đã học cái này ở nước ngoài, hoàn toàn không phải là Phúc Ký gì gì đó mà các người nói.”

“Cô nói dối.” Ngôn Cẩn Phong chỉ trích.

“Được, anh nói là cháo cá bông tuyết của Phúc Ký, anh gọi nó đi, coi nó có trả lời hay không?” Uông Tuyết Thảo phản bác, nói một hơi, làm cho anh không còn đường để nói,

“Im miệng hết cho tôi, ăn một bữa sáng cũng không yên.” Lão phu nhân tức giận hét lên, cầm lấy khăn lông nóng trong tay của người làm nữ chùi miệng, bà tức giận nhìn Ninh Noãn Dương.

Uông Tuyết Thảo nhìn có chút hả hê, giả vờ an ủi: “Bà nội, bà đừng nóng giận, ăn cháo trước đi!” Từ trước tới nay lời nói của cô ta luôn có tác dụng với lão phu nhân, vừa nghe cô ta nói như vậy, quả nhiên lão phu nhân không tức giận nữa.

“Lão phu nhân, con đi ra ngoài.” Ninh Noãn Dương đứng dậy, cũng ngồi không yên nữa, cách hai người này càng xa càng tốt.

“Đứng lại!” Lão phu nhân trầm giọng gọi cô lại, “Trưởng bối còn đang dùng cơm, cô không biết đợi ở bên cạnh sao?”

Ninh Noãn Dương xoay người, “Lão phu nhân, thật xin lỗi, con muốn đi nhà vệ sinh, không đợi kịp.” Cô ngẩng đầu, bước đi.

“Đứng lại-----” Lão phu nhân rất tức giận, bà ném cái chén trong tay, đứng dậy.

Ninh Noãn Dương cũng tức giận, mở to mắt, hung hăng nhìn lão phu nhân.

Ai sợ ai?

Cô cũng không tin cô mở to mắt không thể so với đôi mắt nhỏ của lão phu nhân.

“Xày ra chuyện gì?” Giọng nam trầm ổn truyền tới, Đỗ Ngự Đình sải bước đi tới, “Bà nội, bà đã dậy.” Anh hơi quay người nhìn Ninh Noãn Dương, dùng ánh mắt hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.

“Chồng ơi-----” Ninh Noãn Dương bĩu môi, vẻ mặt oan ức, nhưng cũng không giải thích cái gì, cô bất mãn với lão phu nhân, cũng không muốn làm cho Đỗ Ngự Đình khó xử.

“Bà nội, nếu như Noãn Noãn chọc bà tức giận, con thay cô ấy xin lỗi bà, bà đừng nóng giận.” Đỗ Ngự Đình một tay ôm người đang có vẻ mặt oan ức, cố gắng bình tĩnh xin lỗi lão phu nhân, nếu không phải là tới thời kì rất cần thiết, trở mặt với lão phu nhân tuyệt đối không có lợi.

Anh phải đợi đến khi nắm chắc mười phần, mới có thể ngả bài với lão phu nhân.

“Tức giận?” Lão phu nhân hừ lạnh. “Tôi dám tức giận với cô ta sao? Bây giờ cô ta là thiếu phu nhân của Đỗ gia, mặc kệ tôi có thừa nhận hay không, cũng không có lợi ích gì.” Mặc dù lão phu nhân đã lớn tuổi, nhưng bởi vì được bảo dưỡng, làn da vẫn khá tốt, quý khí khắp người càng không cần phải nói.

“Bà nội, Noãn Noãn vẫn rất tôn trọng bà, cô ấy không có ý gì khác.” Đỗ Ngự Đình cố gắng giải thích, không để cho lão phu nhân có ấn tượng xấu với Ninh Noãn Dương. Nếu như lão phu nhân tạm thời không có dự tính sẽ đi, như vậy bọn họ sẽ sống chung dưới một cái mái hiên trong thời gian rất dài.

“Đình nhi, nếu như con muốn bà nội vui vẻ, liền ly hôn với cô ta, cưới Tuyết Thảo.” Lão phu nhân mở to mắt nhìn Ninh Noãn Dương, xoay mặt lại đổi thành cười yêu thương nhìn Uông Tuyết Thảo: “Con xem Tuyết Thảo của chúng ta rất tốt, dịu dàng xinh đẹp, lại được giáo dục vô cùng tốt, bất kỳ phương diện nào cũng rất hợp với con.”

Dù sao trong mắt của bà, Uông Tuyết Thảo cái gì cũng tốt.

Ánh mắt của Uông Tuyết Thảo lập tức sáng lên, vẻ mặt mong đợi nhìn Đỗ Ngự Đình: “Đình.....”

“Bà nội, thật xin lỗi, chuyện này con không làm được.” Đỗ Ngự Đình từ chối, giọng nói kiên quyết, không có đường thương lượng.

“Bà nội.” Vẻ mặt của Uông Tuyết Thảo trở nên ảm đạm.

“Không sao, bà nội ở đây!” Lão phu nhân an ủi vỗ nhẹ tay của Uông Tuyết Thảo.

“Bà nội, thật ra thì nếu như Noãn Noãn đồng ý, con không ngại cùng cô ấy chăm sóc Ngự Đình.....” Uông Tuyết Thảo cúi đầu, sắc mặt khẽ ửng hồng, vẻ mặt xấu hổ.

“Đình.....”

“Hoang đường!” Đỗ Ngự Đình lạnh mặt, giọng nói rõ ràng mà lại hùng hồn: “Bà nội, con tôn trọng bà, nhưng mà không có nghĩa là con sẽ nghe theo sự sắp xếp của bà, con còn có việc, đi trước.” Anh ôm lấy Ninh Noãn Dương, muốn xoay người.

“Đợi đã-----” Lão phu nhân gọi anh lại, “Nếu như con muốn bà tiếp nhận Ninh Noãn Dương, chúng ta làm một cái hiệp nghị đi! Cô ta và Tuyết Thảo đồng thời đi làm ở công ty, đều không công khai thân phận, thử xem sự nghiệp của người nào ưu tú hơn, hơn nữa còn có thể trợ giúp cho con. Nếu như người nào lui khỏi công ty trước, coi như người đó thua, nếu như Ninh Noãn Dương thua, liền đồng ý điều kiện vừa rồi của Tuyết Thảo, nếu như Tuyết Thảo thua, các người ly hôn.”

“Bà nội-----”

“Được, con đồng ý.” Đỗ Ngự Đình chưa gật đầu, Ninh Noãn Dương đã đồng ý.

“Noãn Noãn, em.....”

“Không sao.” Ninh Noãn Dương lắc đầu, cười ngọt ngào: “Chồng ơi, em sẽ cố gắng.” Sớm đuổi Uông Tuyết Thảo ra ngoài mới là chuyện lớn nhất.

Hiệp nghị cứ như vậy mà kết thúc.

Nhậm Tử Huyên tan làm, theo thói quen đi qua phòng làm việc của Lục Tử Viễn, cô hy vọng sẽ xảy ra kỳ tích, lại lần nữa nhìn anh ngồi miệt mài đọc sách trong phòng làm việc, chỉ cần yên tĩnh nhìn anh, cô cũng cảm thấy rất thoải mãn.

Đã lâu rồi không có tin tức của anh, cô rõ ràng là có lưu số điện thoại cho anh, nhưng mà vẫn chưa nhận được điện thoại của anh. Anh giống như vô cớ biến mất, không có bất kỳ tung tích, không có bất kỳ tin tức.

Cô luôn nghĩ anh sẽ trở lại, nhưng cuối cùng vẫn không có bóng dáng của anh.

“Đinh linh linh.....”

Điện thoại di động ở trong túi vang lên.

“Alo?”

“Nhậm Tử Huyên, tôi là Lãnh Nhiên.” Ở đầu bên kia điện thoại rất yên tĩnh.

“Bác sĩ Lãnh, Lục Tử Viễn đang ở cùng với anh sao?” Nhậm Tử Huyên lập tức trở nên kích động, “Anh có thể gọi Lục Tử Viễn nghe điện thoại không, tôi muốn nói chuyện nói anh ấy.” Lãnh Nhiên, Lãnh Nhiên chắc chắn sẽ ở cùng với Lục Tử Viễn.

“Xin lỗi.” Đầu bên kia điện thoại, Lãnh Nhiên cười yếu ớt: “Tôi không có ở cùng với Lục Tử Viễn, tôi đang ở Venice, A Viễn, tôi cũng không rõ cậu ấy đang ở đâu!”

“Vậy à!” Vẻ mặt của Nhậm Tử Huyên suy sụp, trở nên thất vọng, cô còn tưởng rằng.....”

Quên đi, dù sao anh cũng không trở lại.

“Vậy bác sĩ Lãnh anh tìm tôi có việc gì không?”

“Cái đó.....” Lãnh Nhiên do dự, nói: “Ninh Noãn Dương gần đây như thế nào?”

“Noãn Noãn? Bác sĩ Lãnh, hình như anh đặc biệt.....” Đặc biệt quan tâm Noãn Noãn.

Hình như rất kỳ quái.

“Nếu như không tiện thì thôi vậy.”

“Không có, Noãn Noãn cô ấy rất tốt.”

“Được rồi, cám ơn cô.”

Điện thoại rất nhanh bị cúp.

“Này, này.....”

“Kỳ lạ!” Nhậm Tử Huyên khẽ nói, cúp điện thoại.

Bởi vì muốn tránh sự nghi ngờ, Ninh Noãn Dương và Uông Tuyết Thảo được sắp xếp vào làm trong một công ty con của D.S, hai người cũng phải làm lên từ cơ sở.

Từ trước tới nay người mới bị bắt nạt là chuyện thông thường, điểm này dĩ nhiên là không ngoại lệ.

Từ trước đến nay Uông Tuyết Thảo luôn giỏi về việc lôi kéo lòng người, đối với những chuyện thông thường như vậy dĩ nhiên là có biện pháp hóa giải.

“Mọi người, hôm nay tôi vừa mới đi làm ở công ty, sau này còn có rất nhiều chuyện làm phiền tới mọi người. Buổi trưa hôm nay mời mọi người ăn cơm hải sản, hy vọng sau này mọi người chiếu cố tôi nhiều hơn.” Uông Tuyết Thảo cười khả ái cúi đầu khom lưng, ra hiệu cho tiểu đệ đi phân phát những hộp cơm nóng hổi cho mọi người.

“Nào, tất cả mọi người ăn đi, ăn xong còn có nước uống.”

Đồng nghiệp trong công ty cầm hộp cơm được đóng gói đẹp đẽ, mở ra, bên trong có tôm có cua, còn có rất nhiều hải sản quý hiếm.

“Ơ, đây không phải là đồ ăn bên ngoài của Hải Thiên sao?” Có người nhận ra nhãn hiệu trên hộp cơm.

“Thật là, thật sự là Hải Thiên.”

Hải Thiên là một quán rượu hải sản năm sao nổi tiếng ở trong nước, chi phí ở bên trong cực kỳ cao, công nhân ở đây rất ít người đi ăn qua, hộp cơm này tự nhiên trở thành một món ăn mới mẻ.

“Tuyết Thảo, cái này rất đắt sao!” Có người lôi kéo cánh tay của Uông Tuyết Thảo, vẻ mặt nịnh nọt.

“Không đắt, cũng chỉ có một ngàn năm một cái.” Uông Tuyết Thảo cười dịu dàng phân chia hộp cơm, “Chỉ cần mọi người thích ăn là tốt rồi.”

Một ngàn năm một hộp cơm.

Ôi------

Mọi người nhất thời hít một ngụm khí lạnh.

“Tuyết Thảo à, nhà của cô có phải là rất nhiều tiền không?”

“Đúng vậy, nhìn quần áo của cô thật thoải mái.”

“Đúng vậy.....”

Mọi người đều xông tới.

Uông Tuyết Thảo chỉ dựa vào một hộp cơm nhỏ, thành công đánh vào bên trong công ty, chung sống hòa hợp với mọi người.

So với cô ta, Ninh Noãn Dương không tốt như vậy.

Tất cả mọi người đều ăn hộp cơm thơm phức, chia xong, lại không chia cho một mình Ninh Noãn Dương, Uông Tuyết Thảo rõ ràng là cố ý để cho mọi người cùng nhau chèn ép cô.

“Cái kia, Ninh Noãn Dương gì đó, đúng, chính là cô.” Nhân viên kỳ cựu trong công ty Giai Tử vừa gặm con tôm lớn, vừa cầm một phần tài liệu trên bàn, “Đi tới phòng photo giúp tôi photo hai phần tài liệu này.” Giai Tử vào công ty đã được chín năm, là nhân viên kỳ cựu, mặc dù năng lực làm việc không xuất sắc, nhưng mà bởi vì bộ dạng quyến rũ, lại được quản lý yêu thích, cho nên vẫn ở lại công ty.

“A, được.” Mặc dù Ninh Noãn Dương không muốn, nhưng cũng không muốn đi làm ngày đầu tiên đã đắc tội với đồng nghiệp trong công ty, chỉ có thể đồng ý nhận lấy tài liệu.

“Đợi đã, còn có tôi, giúp tôi in tài liệu này ra, buổi chiều cần trước khi tan làm.” Một đồng nghiệp khác Ellen cũng bối rối tìm một phần tài liệu ở trên bàn nhét vào trong ngực của Ninh Noãn Dương.

“Ở chỗ tôi còn có.....”

“Còn có.....”

“... ...”

Ninh Noãn Dương gần như trở thành một tiểu muội miễn phí.

“Mệt quá.” Ninh Noãn Dương lau mồ hôi trên trán, đám người kia đang ăn uống thả ga, lại còn cười to, Ninh Noãn Dương đói bụng đánh tài liệu ở máy tính bên cạnh, vừa đánh tài liệu, còn phải vừa chú ý tới tình hình photo tài liệu. Vốn là cô không quá quen thuộc với công việc này, hoàn toàn không rảnh chú ý nhiều như vậy.

“Thế nào? Nhận thua sao?” Uông Tuyết Thảo lắc lư đi tới bàn làm việc của Ninh Noãn Dương, cười đắc ý, “Trên công việc còn muốn so với tôi, cô hoàn toàn không phải là đối thủ của tôi, nhanh chóng nhận thua đi, ly hôn với Đỗ Ngự Đình, tránh cho tới lúc đó tình hình lại trở nên khó coi.

“Là sao? Tôi rất sợ đó!” Ninh Noãn Dương rụt cổ, bộ dáng sợ sệt, cô giương mắt, chống lại ánh mắt của Uông Tuyết Thảo, vẻ mặt biến đổi: “Cút xa một chút-----” Làm sao cô có thể dễ dàng nhận thua, cô không chỉ có bền lòng, hơn nữa còn có da mặt, coi như thua, cũng sẽ liều chết không nhận.

Ban đầu người đồng ý với lão phu nhân là cô, cái khác cô không được, nhưng chối cãi lại rất lợi hại.

“Cô-----” Uông Tuyết Thảo đen mặt, “Cô vội vã nhìn chỗ này đi! Cẩn thận đánh nhầm.” Đuôi mắt của cô ta phát hiện một chỗ sai trong máy tính, nhưng không có chỉ, cô ta sẽ chờ xem kịch vui!

“Đi thong thả, không tiễn.” Ninh Noãn Dương vui sướиɠ vỗ tay, vội vàng cách Uông Tuyết Thảo càng xa càng tốt, tốt nhất là đừng lắc lư trước mặt của cô, đỡ phải làm cho cô phiền lòng.