Chương 6: Ai dám nói em xấu?

Nửa đêm, vốn phải ngủ rất say, Ninh Noãn Dương lại vùi trong ngực Đỗ Ngự Đình, ngọ nguậy không yên, nũng nịu nói: “Ngự Đình, em khát nước!”

Từ trước đến nay Đỗ Ngự Đình vẫn có thói quen ngủ không sâu vội vàng quay người xuống giường, như một làn khói chạy tới phòng khách nhỏ cầm tới một cốc nước: “Tiểu bảo bối, nước đây rồi!” Anh bật đèn đầu giường lên, dịu dàng ôm thân thể nhỏ bé của người trong lòng tựa vào ngực mình, nghiêng miệng cốc gần sát bên môi cô. Sợ cô nửa đêm sẽ khát nước, sẽ đói bụng, nên anh đã chuẩn bị sẵn một ít nước ấm và đồ ăn nóng, bất cứ lúc nào cũng có thể ăn, lúc này, độ ấm của nước cũng vừa vặn, không nóng cũng không lạnh.

Ninh Noãn Dương bưng cốc nước, từng ngụm từng ngụm uống, dường như là rất khát, một cốc nước rất nhanh liền thấy đáy: “Em muốn nữa.” Cô nhắm hai mắt đưa cốc nước ra, tay nhỏ bé gãi lung tung trên người.

“Được.” Bàn tay yêu thương khẽ vuốt qua gương mặt mềm mại của cô, muốn vén gọn sợi tóc rối loạn trên mặt cô, Đỗ Ngự Đình đang nhìn chợt phát hiện có điều gì đó không đúng: “Tiểu bảo bối, em có chỗ nào không thoải mái sao?”. Nhiệt độ trên trán cô nóng đến bỏng tay, Đỗ Ngự Đình hốt hoảng bật đèn lớn trong phòng ngủ, lúc này mới phát hiện ra, gò má vốn trắng nõn của cô đã đỏ đến kiều diễm bất thường.

“Em khát nước.” Chờ thật lâu mà không thấy có nước, khóe mắt Ninh Noãn Dương rơm rớm giọt lệ, thân mình bất an giãy dụa, bàn tay nhỏ bé thỉnh thoảng gãi gãi trên người.

Trong lòng Đỗ Ngự Đình lập tức sinh nghi, vén một góc chăn mỏng bên người cô lên, trên nước da trắng như ngọc ngoại trừ mấy dấu hôn đỏ tươi anh in lên, còn nổi thêm một mảng chi chít đầy mần đỏ: “Nguy rồi.”. Anh vội vã vén chăn lên, ôm cô đứng dậy: “Chúng ta đi bệnh viện thôi.”

Lúc bệnh viện nhận được điện thoại từ nhà họ Đỗ trong phút chốc liền chuẩn bị sẵn sàng hết tất cả mọi chuyện, nhưng bây giờ trên hành lang đã náo loạn hết cả lên, bác sĩ, y tá đi tới đi lui giữa phòng xét nghiệm, phòng khám cùng mấy phòng làm việc.

Trong tay bác sĩ Trương cầm kết quả kiểm tra vừa mới lấy được, đứng ở cửa phòng bệnh chậm chạp không dám bước vào.

“Vào đây.” Đỗ Ngự Đình giơ tay, một phen kéo áo bác sĩ Trương, giật lấy kết quả xét nghiệm máu trên tay anh ta, bên trên dày đặc toàn là số liệu và chữ viết tiếng Anh, trong chốc lát nó liền khiến cho anh xem đến hoa cả mắt.

“Đỗ thiếu gia.” Trong lòng bác sĩ Trương đổ một trận mồ hôi lạnh, lắp bắp nói: “Kết quả kiểm tra cho thấy, trong cơ thể Thiếu phu nhân có quá nhiều chất Histamine, mà cơ địa người trời sinh là thiếu tổ chức tế bào phân giải Histamine, cho nên mới xuất hiện tình huống như vậy.”

“Nói rõ chút tôi nghe không hiểu.” Giọng nói âm trầm của Đỗ Ngự Đình vang lên bên tai bác sĩ Trương, mà chẳng biết từ lúc nào một khẩu súng lục cũng đã chống lên trán anh ta.

“Đỗ…Đỗ Thiếu gia…” Mồ hôi sau lưng bác sĩ Trương đã sớm chảy ròng ròng, khuôn mặt anh ta trắng bệch, run run cất giọng nói: “Là…là bị dị ứng, nguyên nhân có thể do thức ăn.” Anh ta không dám lộn xộn, khẩu súng này tuy nhỏ nhưng mà không có mắt đâu, ngộ nhỡ cướp cò, vậy cái mạng nhỏ của anh ta liền hết chơi.

“Anh ***.” Phiếu kiếm tra trong tay bị dùng sức vò nát thành một cục ném xuống đất, vẻ mặt Đỗ Ngự Đình đen thui, giơ tay lên tát cho bác sĩ Trương một cái: “Dị ứng thì anh nói là dị ứng luôn đi, không biết bản thiếu gia ta vốn không phải người học y à!”

“Mau chóng chữa cho khỏi bệnh đi!”

“Vâng!”

Ban ngày Ninh Noãn Dương đã ăn quá nhiều tôm, nên bị dị ứng nghiêm trọng, hiện tại không chỉ có cánh tay, mà ngay cả trên cổ, trên mặt cũng mọc đầy những nốt nhỏ hồng hồng.

“Thật là ngứa… đau…” Thân thể bé nhỏ tựa vào trong lòng người đàn ông, thỉnh thoảng lại đưa tay gãi gãi chỗ nốt đỏ trên mặt, cả người chỉ cảm thấy vừa ngứa vừa đau, khó chịu vô cùng.

“Tiểu bảo bối, đừng gãi lung tung.” Đỗ Ngự Đình bắt lấy bàn tay nhỏ bé vẫn còn đang truyền dịch của cô, mặc dù đã một lúc lâu cánh tay cùng bả vai của anh chưa được cử động, bị cô gối lên có chút tê cứng, thế nhưng anh cũng không muốn nhúc nhích để cô tựa vào, chỉ hy vọng có thể giúp cô giảm bớt sự khó chịu: “Bé ngoan, để chồng giúp em thổi thổi một lúc liền không còn đau với ngứa nữa.” Đỗ Ngự Đình nhẹ nhàng cúi đầu, thổi lên gáy và chỗ bị ngứa trên mặt cô, cứ thổi thổi, liền không biết làm sao môi lại dán sát lên cổ cô rồi.

Đầu lưỡi khéo léo mang theo nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể, từng chút từng chút khẽ liếʍ lên cần cổ đầy nốt đỏ của cô, khé dạo chơi: “Tiểu bảo bối, dễ chịu không?” Giọng nói của anh mang theo chút hương vị tìиɧ ɖu͙©.

“Buồn quá…” Cách làm thế này chẳng khác gì uống rượu độc giải khát, hoàn toàn không có tác dụng, Ninh Noãn Dương nhắm hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên sắc hồng, cảm giác ngứa ngáy trên cổ vừa mới được xoa dịu, thì đôi môi của anh lại dần dần trượt xuống dưới, thân thể cô bắt đầu run rẩy, cảm giác đau đớn đột nhiên bộc phát dữ dội: “Đau…ngứa…” Tiếng nói của cô đứt quãng, bởi vì khó chịu nên khóe mắt rớm ánh lệ.

Giọt nước mắt nóng bỏng rơi trên mu bàn tay anh, Đỗ Ngự Đình ngẩng đầu, thì thấy khuôn mặt cô đã đầy nước mắt: “Bảo bối, có phải rất khó chịu hay không?” Anh hoang mang sợ hãi vọt ra ngoài cửa, quát to lên: “Bác sĩ, bác sĩ…”

Bác sĩ Trương vốn chịu lệnh phải thời thời khắc khắc canh giữ bên giường bệnh của Ninh Noãn Dương vội vàng chạy vào, ngay cả giày cũng chưa kịp đi: “Đỗ Thiếu gia, có gì cần sai bảo ạ?”

“Nhanh nghĩ cách giúp cho cô ấy đỡ hơn đi.” Đỗ Ngự Đình hướng về phía bác sĩ Trương đang đứng gào lên, nhìn dáng vẻ người trên giường đang khó chịu, anh chỉ hận sao cái bệnh dị ứng này không chuyển hết lên người mình: “Tiểu quai quai. Đừng gãi.” Anh nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ bé của cô, không để cho cô gãi loạn trên mặt mình.

“Đỗ… Đỗ Thiếu gia…” Bác sĩ Trương bị tiếng quát này làm cho sợ đến hồn bay phách tán, run rấy nói: “Thiếu phu nhân ăn tôm tương đối nhiều, nên dị ứng vô cùng nghiêm trọng sợ là cần phải qua ít ngày nữa mới có thể từ từ khôi phục lại.” Anh ta cúi đầu, không dám nhìn tới ánh mắt làm cho người ta sợ hãi của Đỗ Ngự Đình.

“Cút.” Đỗ Ngự Đình tâm phiền ý loạn ngồi xuống, lại bắt đầu dỗ dành Bé yêu trên giường.

……

Hôm sau.

“Tiểu bảo bối, ăn cháo nào.” Trong tay Đỗ Ngự Đình bưng cháo nóng hổi, nốt đỏ trên mặt Ninh Noãn Dương đã biến mất không ít, chỉ còn lại mấy điểm nhỏ mờ mờ.

“Không ăn.” Thân thể nhỏ bé rúc trong chăn, giọng nói tức giận từ bên trong truyền ra: “Dáng vẻ thế này thật xấu, không cho nhìn em.” Phía bên dưới, cô bịt lỗ tai, mặc kệ Đỗ Ngự Đình có dỗ dành thế nào, cũng kiên quyết không chịu vén chăn lên.

“Tiểu quai quai, không sao mà.” Đỗ Ngự Đình đặt bát trên tay xuống, nhẹ nhàng ôm chăn bông, dịu dàng nói: “Ai dám chê? Ai dám nói em xấu? Để tên đó đến nói với anh.” Ai dám nói, anh liền một phát bắn chết nó: “Nào, ngạt thở bây giờ.” Bàn tay cẩn thận kéo chăn bông, mái tóc cô lộn xộn, khuôn mặt nhỏ nhắn bị tức nghẹn đến đỏ bừng, khóe mắt chớp chớp, miệng mở to thở phì phò.

“Tổng giám đốc Đỗ.” Một bóng dáng màu xanh lá cây bắt mắt xuất hiện ở cửa, người đứng đó chính là Thẩm Nguyệt Nhi cứ theo đuổi Đỗ Ngự Đình mãi không chịu buông, bộ váy dài trên người làm nổi bật vóc dáng có lồi có lõm của cô ta: “Nghe nói Noãn Noãn bị dị ứng, em đến xem cô ấy thế nào.” Cô ta che miệng cười khẽ, trong mắt hoàn toàn không giấu được vẻ hả hê.