Mấy ngày kế tiếp, bởi vì công ty Đỗ thiếu tương đối bận rộn, ngoại trừ buổi sáng và thời gian tan ca sẽ xuất hiện ở phim trường, thời gian còn lại một mực không thấy bóng dáng, tất cả các cảnh quảng cáo đều quay một cách suông sẻ.
“Vất vả rồi, Noãn Noãn.” Vào thời gian nghỉ ngơi, An Dật Cảnh đưa một chai nước, khen ngợi: “Nhìn không ra, em còn có thiên phú diễn xuất!”
“Có thật không?” Nghe lời khen ngợi, khuôn mặt nhỏ nhắn của người nào đó cười như một đóa hoa, ánh mắt cũng cong cong như hình trăng lưỡi liềm. Nói đùa, cô mang theo sự nhiệt tình vô hạn, làm sao có thể không có thiên phú.
Cảnh quay tiếp theo là hoàng tử mang giày cao gót cho công chúa, hai người cùng nhau nhảy múa dưới ánh trăng, đây là một đoạn ngắn cuối cùng trong phim.
Bởi vì là ban ngày, để hiệu ứng của cảnh quay trở nên chân thật hơn, nhóm đạo diễn đã cố tình chi rất nhiều tiền để làm cho nền bức tường giống như cảnh thật, một vầng trăng lơ lửng trên bầu trời đêm tối.
Hoàng tử mặc tây trang trắng nâng đôi giày cao gót màu đỏ, quỳ một gối xuống, nâng đôi giày cao gót trước mặt cô gái.
“Ánh sáng chuẩn bị----”
“Âm nhạc chuẩn bị----”
An Dật Cảnh quỳ trên mặt đất, thâm tình nhìn cô gái trong bộ trang phục bình thường, mang giày cao gót cho cô, sau đó vươn tay mời cô cùng nhảy múa.
Âm nhạc mơ mộng chậm rãi vang lên, hai người bắt đầu nhảy múa theo nhịp điệu, bởi vì là quảng cáo giày, chỉ cần quay chân là được rồi.
Ninh Noãn Dương hơi bối rối, bước chân suýt nữa phạm sai lầm.
“Đừng sợ, không sao đâu, đừng nhìn dưới chân, cứ đi theo anh là được rồi.” Lúc đưa lưng về phía ống kính An Dật Cảnh nhỏ giọng cổ vũ cô.
“Dạ---” Ninh Noãn Dương gật đầu, sự chú ý bị phân tán, bước nhảy vốn dĩ lạ lẫm lại càng mất trật tự hơn, bước chân không ổn định, cô trượt xuống----
“Cẩn thận----” An Dật Cảnh ôm lấy cô bằng một tay.
“Tốt lắm----” Đạo diễn hài lòng tắt máy quay, cảnh quay dừng lại tại lúc ánh mắt hai người nhìn nhau, “A Dật, người mà anh đề cử quả nhiên không sai, cảnh quay vừa rồi mang lại hiệu quả rất tốt.” Đạo diễn hài lòng bước tới, vỗ vai An Dật Cảnh.
“Đạo diễn, ý của ông là cảnh quay vừa nãy sẽ được phát sóng sao?” Toàn thân Ninh Noãn Dương đổ mồ hôi lạnh, nếu để người nào đó nhìn thấy, thì hỏng mất.
“Đương nhiên, cảnh quay vừa rồi rất tốt.” Mặt của đạo diễn lộ ra vẻ đương nhiên.
“Nhưng mà.....” Ninh Noãn Dương hoảng sợ mở to mắt, nghĩ đến bộ dáng người nào đó.
“Ninh tiểu thư, hy vọng lần sau sẽ có cơ hội hợp tác.” Đạo diễn cười, bỏ đi.
Toàn bộ việc quay quảng cáo chính thức kết thúc, mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
“Bốp bốp bốp----” Tiếng vỗ tay vang dội cùng tiếng cười truyền đến, Bùi Tử Dương mỉm cười xuất hiện ở phim trường, “Đường đường là Đỗ thiếu phu nhân mà lại đến đây quay quảng cáo, Noãn Noãn, em nói xem nếu Đỗ Ngự Đình thấy cảnh quay vừa rồi sẽ có suy nghĩ gì?”
“Bùi Tử Dương, anh tới đây làm gì?” Ninh Noãn Dương cau mày, vẻ mặt phòng bị nhìn vị khách không mời mà đến này.
“Noãn Noãn, em lên xe trước đi.” An Dật Cảnh bảo vệ cô ở phía sau, lặng lẽ nhìn mọi thứ xung quanh, dường như không có nhiều người, xem ra Bùi Tử Dương không có ý định đánh nhau.
“Chị.” Ninh Vũ Tâm xuất hiện bên cạnh Bùi Tử Dương, so với trước kia, cách ăn mặc của cô ta đã chín chắn hơn bây giờ, cô ta thường xuyên xuất hiện trên các màn ảnh lớn, trở thành con cưng mà các chương trình lớn tranh nhau mời, đương nhiên sẽ trở thành hoa đán* số một số hai trong giới giải trí, “Hai chị em chúng ta đã lâu rồi không cùng nhau ăn cơm, đợi một lát cùng nhau ăn cơm đi! Chỉ hai chúng ta.”
(*) hoa đán: chỉ diễn viên nữ nổi tiếng hoặc mới nổi
“Tâm Tâm, tại sao em lại ở cùng với anh ta?” Ninh Noãn Dương đưa tay chỉ Bùi Tử Dương, lại nhìn nhìn Ninh Vũ Tâm.
“Hiện tại Bùi thiếu là ông chủ của em.” Ninh Vũ Tâm cười khẽ, khoác lên cánh tay của người đàn ông, rúc vào bên cạnh người đàn ông giống như là rất thân thiết.
Không ngờ, vẻ mặt Bùi Tử Dương lạnh lùng, hất tay Ninh Vũ Tâm ra, lạnh giọng cảnh cáo: “Tôi nhớ là tôi đã từng nói, đừng dựa vào tôi quá gần.” Anh ta đã quen một mình, nếu có người tới gần, hậu quả rất có thể sẽ bị giải quyết bằng các động tác theo thói quen của mình.
Mặc dù Ninh Vũ Tâm cảm thấy rất mất mặt, nhưng cũng không dám biểu hiện sự khó chịu, vẻ mặt vẫn cười nịnh nọt như cũ, “Thật xin lỗi, anh đừng tức giận, lần sau em sẽ chú ý.” Mặt cô ta lộ ra vẻ lúng túng, đưa tay đẩy đẩy mái tóc xoăn trên vai.
“Bùi Tử Dương, ai cho anh bắt nạt em gái của tôi!” Ninh Noãn Dương tức giận nhìn Bùi Tử Dương, mở to hai mắt, hung hăng hét lên: “Mặc dù ba mẹ tôi đã quay về nước Mỹ, nhưng mà Tâm Tâm vẫn còn người chị gái là tôi, anh đừng nghĩ sẽ bắt nạt em ấy.”
Quay về nước Mỹ?
Ninh Vũ Tâm nhạy cảm bắt được câu này, “Chẳng lẽ chị không biết ba mẹ đã.....” Chẳng trách Ninh Noãn Dương không có phản ứng gì, cũng không có đón cô quay về Đỗ gia, chắc là Đỗ Ngự Đình đã che giấu tin tức.
“Ninh Vũ Tâm, cô câm miệng cho tôi.” Bùi Tử Dương tức giận hét lớn, kéo mạnh cánh tay của Ninh Vũ Tâm, “Cô câm miệng cho tôi.” Những gì anh ta làm, cũng không muốn Ninh Noãn Dương bị tổn thương.
“Em chỉ muốn nói.....” Sự hoảng loạn và khó chịu đã bị đè nén trong lòng rất nhiều ngày, trong nháy mắt mọi thứ đều bùng nổ, Ninh Vũ Tâm giống như nổi điên thét chói tai: “Ninh Noãn Dương, ba mẹ tôi đã.....”
“Chát-----” Một bàn tay to kéo mái tóc dài của cô ta ra phía sau, tát một cái thật mạnh lên mặt cô ta.
“Tâm Tâm, em làm sao vậy?” Trực giác của Ninh Noãn Dương cảm thấy sự việc phát triển hơi bất ngờ, dường như Tâm Tâm có điều gì đó muốn nói với cô, “Người xấu, anh không được bắt nạt em gái của tôi.” Cô nhào lên, hung hăng cắn vào cánh tay của Bùi Tử Dương.
Cảm giác đau đớn ở cánh tay làm cho vẻ mặt của Bùi Tử Dương đột nhiên thay đổi, nhưng không có kéo cô ra.
“Noãn Noãn, mau thả ra.” An Nhàn Cảnh bước tới, muốn ngăn cô lại: “Mau thả ra!”
Một ánh sáng chói mắt lóe lên, Ninh Vũ Tâm lấy ra từ trong túi, chạy lung tung về phía Ninh Noãn Dương.
“Cẩn thận-----”
“Cẩn thận-----”
Hai giọng nói vang lên cùng một lúc, đồng thời hai cánh tay chắn trước mặt Ninh Noãn Dương, bảo vệ cô.
“Bá-----”
Lưỡi dao sắc bén cắt qua cánh tay của Bùi Tử Dương cùng An Dật Cảnh, Ninh Noãn Dương bình yên vô sự.
“Ha ha ha ha.....” Ninh Vũ Tâm cười lớn, nước mắt tùy tiện rơi lung tung, dường như tâm trí có chút bất thường, “Ninh Noãn Dương, tất cả bọn họ đều yêu thích cô, tôi muốn xem xem, bọn họ có sẵn sàng chết vì cô hay không.”
Giọng nói của Ninh Vũ Tâm thay đổi, trong tay lại có thêm một khẩu súng lục màu đen.
“Cô đi chết đi-----”
“Y Y-----”
Đột nhiên một bóng dáng lóe lên ngay bên cạnh, đứng đối diện trước mặt Ninh Noãn Dương, anh đưa tay ôm lấy cô, giơ tay đánh mạnh vào sau gáy cô, anh không muốn cô nhìn thấy những hình ảnh như vậy.
“Đùng-----”
“Y-----”
Viên đạn xuyên qua ngực, trái tim đau đớn một hồi, sau đó bắt đầu co rút dữ dội.
Nụ cười của Lục Tử Viễn đọng lại trên khóe môi, anh ôm chặt lấy cô, xoay người xuống, anh không quên dùng cơ thể đỡ lấy cô gái nhỏ đã ngất xỉu: “Em không sao, thật, thật tốt quá.” Anh không muốn cô bị tổn thương, dù cô là Lăng Y Y, hay là Ninh Noãn Dương.
“Ầm-----” Thân thể cao lớn đột nhiên ngã xuống đất, vung lên từng đợt khói bụi.
Máu không ngừng chảy ra từ l*иg ngực, nhuộm đỏ chiếc áo khoác màu vàng nhạt trên người anh, con ngươi của anh bắt đầu giãn ra.
Tan rã.
Mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.