Cô gái đứng cùng với Qúy Giản Phàm mặc bộ lễ phục màu đen, phong cách cao quý ưu nhã lấn át cả đám tiểu thư trong bữa tiệc.
Bước chân của cô ưu nhã, trên mặt nở nụ cười lay động lòng người, chậm rãi đi tới chỗ Đỗ Ngự Đình.
“Ngự Đình!” Tiêu Ngâm Tuyết dừng bước, kinh ngạc nhìn Đỗ Ngự Đình, lúc ánh mắt lướt qua cô gái bên cạnh anh trên khóe miệng còn dính bơ thì nụ cười trên mặt cô biến mắt, vẻ mặt
liền phức tạp.
“Sao lại ngốc vậy? Đồ ngốc, ăn dính khắp nơi.” Vẻ mặt của Đỗ Ngự Đình tự nhiên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi của bảo bối, anh khẽ khom lưng, lại gần má cô, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng của cô, đến khi liếʍ hết bơ bên khóe miệng cô mới vừa lòng rời đi. “Còn muốn ăn món gì? Anh đi lấy.” Mỗi một động tác của anh đều thấy được một điều, anh vô cùng cưng chiều cô gái trước mắt này.
“Không cần.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Noãn Dương đỏ lên, chỉ thấy bên khóe miệng hơi nóng lên, cô kéo nhẹ ống tay áo của anh, nhìn người đang tới: “Chị gái kia đang gọi anh.”
“Ngự Đình!” Tiêu Ngâm Tuyết gọi lần nữa.
“Em trở về lúc nào?” Đỗ Ngự Đình đứng dậy, vẻ mặt hờ hững, trong giọng nói thể hiện sự xa cách.
Tiêu Ngâm Tuyết sững sỡ, trong mắt ánh lên vẻ bi thương, yếu ớt nói: “Anh không mong em trở lại sao?” Ánh mắt của cô như có như không nhìn về cô gái bên người anh, “Cô đây là--” từ trước đến nay bên cạnh anh không có phụ nữ, anh không thích phụ nữ quá ồn ào, nhưng cô lại nhìn rõ sủng ái của anh đối với cô gái kia, vẻ mặt dịu dàng như vậy, cho tới bây giờ cô cũng không dám mong đợi.
“Đây là vợ của tôi, Ninh Noãn Dương” Tay kéo bả vai bảo bối, khẽ ôm cô vào trong ngực, anh cúi đầu mổ một cái trên môi cô: “Tiểu bảo bối, đây là con gái của cậu Tiêu, đại tiểu thư nhà họ Tiêu, Tiêu Ngâm Tuyết.”
“Chào chị Ngâm Tuyết.” Ninh Noãn Dương hâm mộ nhìn vóc người hoàn mỹ và khuôn mặt mỹ lệ của Tiêu Ngâm Tuyết.
“Vợ?” Ánh mắt liếc qua bàn tay hai người nắm chặt nhau có chiếc nhẫn kim cương giống nhau thì sắc mặt của Tiêu Ngâm Tuyết bỗng dưng tái nhợt, ngón tay nhỏ nhắn giữ chặt cái bóp màu bạc trong tay: “Anh kết hôn rồi?” Môi của cô không khống chế được mà run rẩy, không nghe được câu trả lời của người đàn ông, cô khẽ xoay người, nhìn người sau lưng mà cầu cứu, lại thấy Qúy Giản Phàm yên lặng gật đầu.
Anh kết hôn.
Vẻ mặt anh đầy hạnh phúc ôm cô gái bên cạnh.
Cô cho là anh bản tính đã lạnh nhạt như thế, cho là trong lòng anh trừ cô gái tên Y Y kia ra cũng sẽ không chứa thêm bất kỳ ai, cô không thể phủ nhận cũng không thể náo loạn, cho dù trong lòng anh từ trước tới giờ chưa từng có cô, nhưng cũng không có người khác. Nhưng bây giờ anh kết hôn.
Cô, nên làm gì?
“Không phải, anh lừa em, có đúng không?” Tiêu Ngâm Tuyết lắc đầu, vẻ mặt bi thương, thân hình lảo đảo như muốn ngã, “Anh kết hôn, nhưng những gì anh nợ em trả thế nào?”
“Tiêu Ngâm Tuyết--” Sắc mặt Đỗ Ngự Đình bỗng dưng trầm xuống, anh khẩn trương nhìn bảo bối bên cạnh, thấy cô không có gì khác thường, mới tỉnh táo lại: “Lần khác nói đi.”
Không chỉ Qúy Giản Phàm, cả nét mặt của An Dật Cảnh cũng trở nên kỳ quặc.
“Sao tới sớm vậy?” Âm thanh của Mộ Ngưng Tử phát ra từ phía sau, cô mặc một cái váy dài đính trân châu, trang điểm tinh xảo, người đàn ông sau lưng cô là ông chủ Jayson đẹp mê người, anh ta nở nụ cười nhạt, chào hỏi mọi người bằng tiếng phổ thông ngọng nghịu, “Chào mọi người.” Có thể thấy được, anh ta và mấy người kia quen nhau.
“Ngâm Tuyết, cô trở về lúc nào?” Vẻ mặt của Mộ Ngưng Tử cũng rất lạ, cô quan sát Tiêu Ngâm Tuyết, lại nhìn Ninh Noãn Dương, nhìn như muốn nói lại thôi.
Ánh đèn trong phòng tắt dần đi, ánh đèn trên sân khấu sáng lên.
Người dẫn chương trình mặc đồ tây đứng trên sân khấu— “Xin chào mọi người, rất vui vì mọi người đã tới buổi đấu giá từ thiện tối nay, toàn bộ tiền đấu giá lần này sẽ được quyên góp cho nhà tình thương Phúc Lợi Viện, rất mong được mọi người ủng hộ. Bây giờ, buổi đấu giá xin được chính thức bắt đầu.”
Tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt.
Món đồ đấu giá đầu tiên là một viên ngọc bích hình giọt nước hiếm thấy.
Món đấu giá thứ hai là một chiếc nhẫn.
“Bây giờ, món đồ đấu giá được nhiều người quan tâm nhất sẽ xuất hiện, mời mọi người xem--” Tiếng nhạc vang lên cùng với giọng nói được cường điệu của người dẫn chương trình, ánh đèn cũng di chuyển sang nơi khác.
Người mẫu mặc váy dài trắng đi lên, đẩy một cái xe nhỏ được vải nhung màu đỏ che phủ, từ từ vén tấm vải lên, bên trong cái l*иg kính là đôi giày được chế tạo hoàn toàn bằng thủy tinh.
Dưới ánh đèn, đôi giày thủy tinh tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Món đồ vừa ra, bên trong phòng liền vang lên những tiếng hô vang, tất cả các cô tiểu thư ở đây đều tán thưởng đầy kinh ngạc.
Đây là giày thủy tinh trong truyện cổ tích mới có.
“Thật đẹp!” Ninh Noãn Dương gần như dán chặt mắt vào đôi giày thủy tinh trong l*иg kính trên đài, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ chờ mong.
“Thích không? Bảo bối.” Người đàn ông lại gần bên tai cô, nhẹ nhàng thổi hơi, bàn tay ôm chặt lấy bả vai của cô, ôm cô vào lòng.
“Đấu giá bắt đầu! Giá khởi điểm một tỷ.”
“1 tỷ 2 trăm triệu.” Có người liền ra giá.
“1 tỷ 5 năm triệu.”
"Hai tỷ."
“2 tỷ 500 triệu.”
Đỗ Ngự Đình giơ bảng: “Bốn tỷ.”
Giá này vừa ra, trong phòng yên lặng như tờ, nếu so về tiền, ai cũng không dám liều mạng cùng Đỗ thiếu gia.
"Năm tỷ."
Trong góc, có người giơ cao bảng, Ninh Noãn Dương quay đầu, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc: “Bùi Tử Dương.”
Đỗ Ngự Đình tiếp tục ra giá: “Năm tỷ.”
"Tám tỷ."
"10 tỷ."
"10 tỷ lần một."
"10 tỷ lần hai."
"10 tỷ —— bán!" Cây búa đập xuống, người dẫn chương trình tuyên bố: “Chúc mừng Đỗ thiếu đã giành được đôi giày thủy tinh có một không hai trên đời với giá 10 tỷ, mời Đỗ thiếu gia lên sân khấu.”
Đỗ Ngự Đình đứng dậy, muốn lên sân khấu, lúc đi ngang qua chỗ Tiêu Ngâm Tuyết thì bị cô ta gọi lại: “Ngự Đình, có thể đưa giày thủy tinh cho em không? Anh đã nói, sẽ cố gắng bồi thường cho em.”