“Được rồi! Vậy để tôi gọi món.” Lục Tử Viễn gật đầu, nhẹ nhàng cầm thực đơn lên, yên lặng hết ba giây, quyết định không do dự: “Một phần tôm chiên, một phần tôm lạnh với tương hoa hồng, một phần vịt nấu trà và rượu đế, thêm một phần canh táo bách hợp, tráng miệng là bánh phô mai chanh và nước thịt ngỗng với quýt.” Trong lúc gọi món, anh tỉ mỉ quan sát nét mặt Ninh Noãn Dương không ngừng, mỗi món ăn anh gọi, mỗi món tráng miệng đều là món Y Y thích ăn, Y Y thích ăn tôm, thích ăn thức ăn chua ngọt, người bình thường không chịu nổi khẩu vị như vậy, nếu cô thật sự là Y Y, cô nhất định sẽ thích.
“Được, xin quý khách chờ một chút.” Nhân viên phục vụ nhớ kỹ thức ăn được gọi, lấy lại thực đơn xoay người đi vào phòng bếp thông báo món ăn.
Sân thượng lộ thiên, cơm chiều từ từ tới, rất là mát mẻ.
Ánh đèn màu cam nhu hòa, rất là hấp dẫn.
Đồ ăn bưng lên rất nhanh, không bao lâu đã bưng lên đầy đủ.
“Qúy khách từ từ dùng!” Nhân viên phục vụ đem một dĩa vịt nấu trà và rượu đế cuối cùng đặt xuống trước mặt Ninh Noãn Dương, lễ phép cười lui về sau.
Lục Tử Viễn cầm dao nhỏ cẩn thận cắt trên lưng vịt, thuần thục cắt một cái chân vịt đặt vào trong chén Ninh Noãn Dương, “Noãn Dương, em ăn nhiều một chút!” Phần vịt còn lại, anh cắt thành miếng nhỏ, để cho mọi người dễ ăn, “Tử Huyên, em cũng ăn đi, vịt nấu trà quán này hương vị rất ngon.”
“Ừ.” Nhậm Tử Huyên gật đầu, trong miệng đầy cay đắng, sau khi Noãn Dương đi vào, anh nhìn cũng không nhìn cô một cái, hình như trong mắt của anh toàn bộ đều là Noãn Dương, anh nhìn Noãn Dương cười, gắp thức ăn cho Noãn Dương, vẻ mặt dịu dàng đến vậy, thậm chí còn mang theo mấy phần ân cần.
Ninh Noãn Dương rất nhanh giải quyết xong chân vịt trong chén, khen: “Hương vị rất được.” Thậm chí không thua kém đầu bếp ở nhà làm, cô cũng không biết vì sao, ăn cơm cùng Lục Tử Viễn, cô có thể rất thoải mái, tùy ý, cảm giác như là người nhà quen biết nhiều năm vậy.
“Em thích là được rồi.” Lục Tử Viễn cũng không ăn, chỉ là cúi đầu yên lặng lột vỏ tôm trong chén, ngón tay của anh thon dài trắng nõn, đầu ngón tay dài nhỏ, không giống như tay hay cầm dao phẫu thuật, giống như là tay của nghệ sĩ. Mỗi một con tôm đẹp đẽ được bóc vỏ, khóe
miệng của anh khẽ giương lên một chút, sau đó để tôm đã bóc vào một bên đĩa sứ trắng.
“Gần đây tôi làm ăn khá tốt, rất bận rộn.” Ninh Noãn Dương tâm trạng vốn rất tốt, lại ăn ngon nhiều như vậy, tâm trạng càng tốt hơn, cô nở một cười sáng sủa: “Tử Huyên, lần sau chúng ta đi ăn vặt ở phố đông, bên kia đồ ăn vặt ngon lắm.” Mà cũng tiện, đồng nghiệp dẫn cô đi ăn, chỉ là cô không dám nói với Đỗ Ngự Đình, chắc chắn anh sẽ không cho cô ăn đồ ăn không dinh dưỡng như vậy.
“Được!” Nhậm Tử Tuyên đồng ý cười, gắp một con tôm bỏ vào miệng, có cảm giác ăn không ngon.
“Mấy cái đó ăn ít một chút!” Giọng nói dịu dàng của Lục Tử Viễn vang lên, “Nếm thử tôm này đi.” Anh lấy một ít tôm đã lột sạch sẽ trên cái dĩa vào chén trước mặt Ninh Noãn Dương, trên khuôn mặt đều là nụ cười, “Tôm lạnh ngâm nước hoa hồng là món đặc sản quán này, trước đây anh còn qua đây học cách làm!”
Lúc đó Y Y rất thích ăn tôm ngâm hoa hồng, nhưng thời gian đó nhà hàng gần nhà bọn họ rất ít làm món này, để tiện làm cho Y Y ăn, anh có lòng đi tìm một vị sư phụ rất giỏi để học, hơn nữa còn làm rất ngon.
Tay cầm đĩa nhỏ, Lục Tử Viễn múc tương hoa hồng đặt trước mặt Ninh Noãn Dương, “Nhúng tương mùi vị sẽ ngậy hơn!”
Tương hoa hồng màu đỏ sậm, là dùng hoa hồng đỏ Bảo Gia Lợi Á chính tông pha chế, vị tương hơi ngọt ngọt mặn mặn, còn có mùi thơm, rất được yêu thích, thậm chí còn có không ít khách đặc biệt đến mua tương hoa hồng.
“Ăn tôm đi Tử Huyên!” Ninh Noãn Dương đẩy dĩa nhỏ tới giữa cô và Nhậm Tử Huyên, cô ngạc nhiên vì Lục Tử Viễn lại bóc tôm cho cô, hơn nữa cô cũng thấy có chút lúng túng
"Ừ, chúng ta cùng ăn." Nhậm Tử Huyên nhếch miệng cười một tiếng, hình như lại quay lại thành cô gái hoạt bát cởi mở, cô thoải mái gắp một con tôm nhúng tương hoa hồng, “Đúng là ăn rất ngon!”
"Ăn ngon!" Ninh Noãn Dương ăn một cách hài lòng, cảm thấy hương thơm lan ra bốn phía trong miệng, cặp mắt cong lại như một vầng trăng, “Đúng là rất thơm!”
"......" Ánh mắt của Lục Tử Viễn đang nhìn về phía Ninh Noãn Dương bỗng chốc ngưng đọng lại, anh ngơ ngác nhìn lúm đồng tiền lúc cô cười.
Y Y.
Ninh Noãn Dương híp mắt, đôi mắt cười cong như vầng trăng, ở giữa hai đầu lông mày, có một vết sẹo mờ không rõ, nếu không phải là người quen, nếu không nhìn kỹ, vốn cũng không thấy.
Nhưng mà, vết sẹo đó, Y Y cũng có, vào lúc Y Y mười hai tuổi, bị nữ sinh lớp dưới trong trường làm khó, lúc đánh nhau gây ra, khi đó anh rất đau lòng, cũng rất giận, lần đầu tiên trong đời, hắn động thủ đánh nữ sinh, nhưng vết sẹo giữa hai đầu lông mày của cô cũng không biến mất, cô còn nói giỡn, có cái kí hiệu này, nếu như cô đi lạc, anh cũng có thể tìm được cô.
Y Y, thật sự là cô sao?
Là trùng hợp, hay là Y Y vốn không có chết? Có trùng hợp như vậy sao? Không chỉ có dáng người giống nhau, ngay cả vị trí vết thương và sợi dây ngay cổ tay cũng giống như đúc.