Edit: Hà Bạng
Sau khi nằm nhà xem hết một phóng sự về quá trình xây dựng sự nghiệp của một người phụ nữ, cái đầu nhỏ của Ninh Noãn Dương lại bắt đầu chuyển động, Đỗ Ngự Đình trước vừa bước chân khỏi cửa đến công ty, cô chân sau liền cũng đi theo ra ngoài.
Cô muốn đi tìm một công việc, làm một nữ doanh nhân thế hệ mới.
Nhờ có Mộ Ngưng Tử làm giúp sơ yếu lý lịch và truyền thụ cho một ít kinh nghiệm sơ lược, cô rất thuận lợi đã tìm được một công việc. Vừa được nhận vào làm, lập tức cô hấp ta hấp tấp chạy tới chỗ Đỗ Ngự Đình báo tin vui.
Tầng dưới của D.S, trong quán café cho nhân viên.
“Chồng ơi…” Mặt mũi Ninh Noãn Dương hớn hở lấy một tờ giấy màu đỏ từ trong túi ra đặt trước mặt Đỗ Ngự Đình, rồi ôm lấy anh liên tiếp hôn lên mặt anh mấy cái: “Mau nhìn này!”
“Đây là cái gì?” Đột nhiên được cô hôn, tâm trạng ức chế của Đỗ Ngự Đình lập tức biến thành mừng rỡ như điên, vốn đang khó chịu vì hôm nay thấy cô mặc một bộ đồ công sở quá quyến rũ lập tức hòa hoãn đi không ít: “Bảo bối, sao hôm nay lại ăn mặc như thế?” Đôi mắt đen chăm chú dán chặt vào mảng đùi trắng nõn mỡ màng lộ ra bên dưới bộ đồ công sở, ánh mắt như muốn phát điên. Chết tiệt, không có việc gì tại sao cô lại ăn mặc hấp dẫn như thế? Chuyện anh muốn làm nhất bây giờ chính là nhanh chóng xách cô về nhà, không để cho người khác nhìn thấy.
“Anh nhìn cái này chút đi!” Ninh Noãn Dương cười lấy lòng, giọng nói mềm nhũn, ngón tay trắng nõn nhấc một miếng bánh Hoa sen thủy tinh đặt đến bên cạnh môi anh: “Chồng, ăn cái này đi.” Chị Ngưng Tử đã dặn rồi, phải chọn lúc anh thấy vui vẻ mới được nói với anh chuyện này.
Sâu thẳm trong đôi mắt đen thoáng qua một tia kinh ngạc, Đỗ Ngự Đình há miệng, ngậm lấy miếng bánh Hoa sen màu vàng kim trong suốt kia, liền ngay cả ngón tay của cô cũng ngậm luôn vào, tỉ mỉ gặm cắn: “Rất ngọt!” Anh có ngụ ý khác ngoài việc tán thưởng, không thèm để ý đây là nơi công cộng chút nào, bàn tay trắng trợn đặt lên đùi của cô, mập mờ ve vuốt.
“Không được lộn xộn!” Trên đùi cảm thấy chút buồn buồn, Ninh Noãn Dương tức giận hất tay của anh ra, lại đem tờ giấy đặt trước mắt anh một lần nữa, nũng nịu nói: “Chồng, anh nhìn cái này chút đi! Liếc mắt nhìn một cái cũng được rồi.”
Đỗ Ngự Đình tờ giấy lên, vừa đưa mắt nhìn, chân mày lập tức nhíu thật sâu: “Đây là cái gì?” Anh nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm mấy chữ to trên giấy: Thông báo tuyển nhân viên mới, đại ý như sau: Cô Ninh Noãn Dương, chúc mừng cô đã trở thành nhân viên của Công ty Hướng Dương, sau khi nhận được thông báo này mời cô thứ hai đến bộ phận nhân sự của công ty báo cáo.
“Em tìm được việc rồi.” Ninh Noãn Dương ngượng ngùng cười, dáng vẻ đã chuẩn bị đầy đủ sẵn sàng ứng phó với thái độ của Đỗ Ngự Đình: “Từ nay về sau, em đã có thể tự nuôi bản thân rồi.” Cô phải trở thành nhân viên ưu tú nhất, sau đó lên làm quản lý, sau đó mới có thể giống như những nữ doanh nhân chiếu trên ti vi kia được, tự phát triển sự nghiệp của mình, vô cùng uy phong.
“Tự nuôi mình? Tiền anh cho em không đủ dùng sao?” Suýt chút nữa Đỗ Ngự Đình bị ép tức chết ngay tại chỗ, anh dùng sức nắm lấy tờ giấy thông báo kia, chỉ sợ bản thân không cẩn thận sẽ bóp chết cô gái này. Trong cái đầu nhỏ kia của cô ấy rốt cuộc chứa cái gì vậy?
“Không phải.” Ninh Noãn Dương vội vã lắc đầu: “Đủ, đủ mà.” Chỉ riêng tấm thẻ anh cho kia, đã đủ để cho cô mấy đời không lo thiếu ăn thiếu mặc rồi.
“Vậy tại sao lại phải đi tìm việc?” Bàn tay đột nhiên vò nát tờ giấy kia thành một nắm, trong mắt anh ẩn hiện sự tức giận, lại phải liều mạng nhẫn nhịn lại, sợ sẽ dọa đến cô.
“Đừng làm hỏng, ngày mai em phải đem cái này đi báo cáo.” Ninh Noãn Dương hô lên giành lại tờ giấy từ trên tay anh lúc này đã bị biến thành giấy lộn, cẩn thận đặt nó lên bàn vuốt phẳng lại, cô dũng khí dâng trào vỗ ngực: “Người ta phải làm nữ doanh nhân! Chính là cái kiểu giống như trên ti vi, là người có thể sai người khác làm tới làm lui kia…” Nghĩ tới dáng vẻ sau một thời gian nữa cô có thể ngồi trước bàn làm việc nghe nhân viên cấp dưới báo cáo công việc, mới nghĩ chút thôi đã cảm thấy sung sướиɠ rồi, hơn nữa phía trước bàn làm việc còn muốn đặt một tấm biển: Tổng giám đốc.
“Nữ doanh nhân?” Đỗ Ngự Đình đảo mắt liếc qua thân thể gầy yếu của cô, cô nhóc này cho là nữ doanh nhân chính là cứ mặc bộ quần áo khác là có thể nên chuyện sao? Nhưng hiểu rõ tính cách tinh quái của cô, lại còn bị chính anh cưng chiều đến không biết trời cao đất dày là gì, anh đành phải thật tình khuyên bảo: “Tiểu bảo bối, đừng làm nữ doanh nhân, làm nữ doanh nhân chẳng có chỗ nào vui cả, sẽ rất vất vả, sau một thời gian ngắn nữa chồng sẽ dẫn em đi du lịch được không?” Bàn tay luồn qua vòng eo mảnh mai của cô, anh cúi đầu hôn trộm lên mặt cô một cái: “Chụt.”
“Không, em phải làm nữ doanh nhân, phải làm.” Ninh Noãn Dương lên tiếng bác bỏ, chu ra cánh môi mềm mại, nghĩ đến uy phong hoành tráng sau này, thái độ của cô càng trở nên phấn khởi: “Em muốn trở nên uy quyền như những người phụ nữ ở trong ti vi kia, không cho phép anh ngăn cản giấc mơ của em.” Ngón tay mềm mại đâm đâm lên l*иg ngực anh để cảnh cáo, cô tức giận nhìn anh, không thấy anh trả lời lại, giọng nói của cô liền thêm mấy phần nức nở: “Phải làm, phải làm.”
“Được được được, làm nữ doanh nhân.” Vì không muốn cô rơi lệ, Đỗ Ngự Đình đành phải một lời đáp ứng ngay, trước cứ theo ý cô đã, ngón tay nâng mấy lọn tóc dài mềm mại của cô, quét nhẹ trong lòng bàn tay, anh ra sức dỗ dành: “Bảo bối, làm kinh doanh sẽ rất cực khổ, nếu không thì em đến công ty giúp anh, anh sẽ đề bạt em làm Tổng giám đốc, như vậy được không?” Cô ấy muốn làm nữ doanh nhân, anh liền tạo ra một công ty cho cô chơi, đặt cô ngay dưới mí mắt mình, tóm lại như thế anh mới tương đối yên tâm.
“Không cần.” Bé con lắc đầu như trống bỏi, gương mặt chính nghĩa không từ nan: “Em muốn tự dựa vào năng lực của bản thân tự gây dựng sự nghiệp.”
Sự nghiệp?
Cái người 9h sáng còn ôm khuỷu tay anh ngủ không chịu tỉnh muốn tính xông pha gây dựng sự nghiệp?! Đỗ Ngự Đình cố đem mấy lời này nuốt vào, trực tiếp ra hiệu cho trợ lý đứng sau lưng một ánh mắt.
Người trợ lý gật đầu, lặng lẽ lui ra ngoài.
Năm phút sau, điện thoại di động của Ninh Noãn Dương vang lên.
“Alo?”
“Cô Ninh, rất xin lỗi phải thông báo với cô, công ty chúng tôi đã tuyển đủ nhân sự, cho nên tạm thời không thể tuyển dụng cô, hi vọng lần sau sẽ có cơ hội hợp tác cùng cô, hẹn gặp lại!”
“Alo? Alo?” Ninh Noãn Dương nhếch cái miệng nhỏ nhắn, nửa ngày sau mới hồi hồn, làm bộ đáng thương cắn môi, hai bả vai sụp xuống: “Đây là cái dạng công ty rách gì? Rõ ràng đã phát thông báo tuyển dụng cho người ta, bây giờ lại nói với người ta là không tuyển người nữa.”
Đỗ Ngự Đình cho trợ lý một ánh mắt tán thưởng.
“Tiểu quai quai, không sao, ngày mai đến công ty của chồng, cho em làm Tổng giám đốc, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, có được hay không?” Trong mắt lóe lên một tia vui vẻ, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Đừng tức giận!” Anh không chịu đựng được dáng vẻ cắn môi khổ sở của cô.
“Không sao!” Bé con bất chợt nở nụ cười rạng rỡ, lại từ trong túi xách lôi ra một tờ giấy thông báo tương tự như tờ giấy lúc trước.
“Đây là cái gì?”
Ninh Noãn Dương cười ngọt ngào, mở giấy ra: “Hôm nay em tới hai công ty nộp đơn, ở đây vẫn còn một thông báo trúng tuyển nữa.” Cô cười đến khuôn mặt bừng sáng rực rỡ như ánh mặt trời, hoàn toàn không nhìn thấy mặt người đàn ông nào đó đã đen đến cực điểm.