Edit: Hà Bạng
“Bảo bối, mau ra đây.” Đỗ Ngự Đình vội chạy theo, nhưng rất nhanh liền đã không thấy tăm hơi bóng dáng Bé con đâu, không ngờ trông cô nhỏ bé thế, mà ngược lại chạy rất nhanh. Đối diện biệt thự là một rừng cây um tùm, cô có chạy chắc cũng sẽ không chạy vào đó đâu.
“Thiếu phu nhân!”
“Thiếu phu nhân!”
Tất cả vệ sĩ trong nhà đều tản ra bốn phía đi tìm, nếu không tìm được Thiếu phu nhân, e rằng hôm nay bọn họ chắc phải tiễn cái đầu đi rồi.
Đỗ Ngự Đình rất lo lắng, cũng rất sợ hãi, ngay cả giày cô ấy cũng chưa kịp đi, bị đâm vào chân thì biết làm thế nào?: “Tiểu quai quai, mau ra đây, thật xin lỗi, mau ra đây, Bảo bối.” Đến áo khoác cô ấy cũng không mặc, sẽ bị chết cóng mất.
Ninh Noãn Dương cẩn thận núp phía sau cây đại thụ, nước mắt rơi lã chã, một lòng chỉ nghĩ tới dáng vẻ giận dữ của Đỗ Ngự Đình lúc nãy với mình, cô bĩu môi, quyết định rất nhanh, nhất định cô sẽ không để cho anh tìm thấy mình, cô muốn anh không bao giờ tìm thấy nữa.
Anh nổi giận với cô, anh chưa bao giờ dùng thái độ đó để nói chuyện với cô, nhất định là anh chê cô phiền, ghét cô rồi, thì hết thảy mới có thể đối xử với cô như vậy.
“Bảo bối, mau ra đây nào, trong bụi cỏ có côn trùng đó.” Biết cô sợ sâu bọ, Đỗ Ngự Đình nghĩ nói thế có thể dọa cho cô đi ra ngoài này cũng nên.
“Thiếu gia, ở đằng kia phát hiện ra cái này.” Một vệ sĩ bảo an cầm một sợi dây buộc bằng tơ màu hồng vội vàng chạy tới, đây chính là sợi tơ buộc tóc mà Đỗ Ngự Đình vừa đưa cho Ninh Noãn Dương không lâu trước đó.
Đỗ Ngự Đình nắm sợi dây tơ trong tay, nhìn theo hướng tay vệ sĩ chỉ, nhấc chân chạy đi: “Nguy rồi, nhất định là Noãn Noãn lên núi rồi.”
Cả đám người vẻ mặt hốt hoảng chạy lên núi, mặc dù ở trên núi hàng năm đều có người dọn dẹp, trồng thêm các loại cây hoa, nhưng địa hình rất phức tạp, người không quen đi vào sẽ rất dễ bị lạc đường.
Trong bụi cỏ rậm rạp, một dáng người nhỏ bé chân trần đang ẩn núp, đôi mắt rưng rưng, đưa tay che miệng, khóc đến vô cùng ấm ức. Nhìn thấy đám người Đỗ Ngự Đình đã đi xa, cô dùng hết sức lực nhắm hướng ngược lại chạy đi.
Phố mới lên đèn, trên bầu trời mưa phùn bay lất phất, người trên phố đi lại nhộn nhạo, bước chân vội vã, ai cũng nhanh chóng thừa dịp trước khi mưa to để về nhà.
Một bóng dáng đơn bạc chân không giày ngồi trong một trạm xe buýt, mái tóc hơi xoăn xõa trên bờ vai: “Đói quá.” Ninh Noãn Dương chép chép miệng, vẻ mặt khát vọng liếʍ môi nhìn cửa hàng ở đối diện. Trong cửa hàng sắc đèn vàng cam tôi tối, cái nồi to chắn giữa cửa, ông chủ đang xào mì, xung quanh hơi nóng phả ra, trông có vẻ rất ngon miệng.
Ninh Noãn Dương cố nén sự đau nhức dưới chân, không chút ý thức đi về phía đối diện.
“Cô bé, cháu muốn ăn mì không?” Ông chủ là một người đàn ông trung niên gầy nhỏ, đầu ông ta còn chưa ngẩng lên đã cất tiếng hỏi, ánh mắt lơ đãng liếc thấy cả người Ninh Noãn Dương nhếch nhác chân không đi giày thì cau mày: “Này, cô muốn ăn mì hả?” Nhìn dáng vẻ cô nhóc này bẩn thỉu, không phải là ăn xin chứ!
“Cháu… cháu không có tiền.” Ninh Noãn Dương nhỏ giọng ngập ngừng nói, trơ mắt nhìn ông chủ quán nấu đồ xong đổ vào trong bát, mùi canh thịt bò tỏa ra mùi thơm ngây ngất, cô nuốt nước miếng một cái, chỉ cảm thấy càng thêm đói bụng.
“Không có tiền thì đến lộn xộn làm gì, đi đi, đi mau, đừng làm chậm trễ người ta bán hàng làm ăn.” Ông chủ quán không kiên nhẫn xua xua tay, bưng đồ đặt lên bàn bên trong cửa hàng, vẫn không quên xua tay đuổi người: “Đi mau đi, nếu không tôi gọi người lôi cô đi đó.”
Ninh Noãn Dương chậm chạp tránh ra, dường như mùi thơm của mì khiến cho cô không nỡ bước chân đi, đã cả ngày trời cô chưa được ăn bất cứ cái gì, cũng chưa được uống qua một ngụm nước.
Trên đường, mưa trút xuống, người đi đường ít dần, cô vừa đi vừa nghỉ dọc đường, dừng một chút lại đi một chút, quần áo trên người bị nước mưa thấm ướt, dán vào da, lạnh thấu xương. Chân của cô đau quá, bụng cũng rất đói. Cô bắt đầu thấy hối hận mình không nên chạy lung tung ra ngoài, hiện giờ không biết làm thế nào để quay về, cũng không mang theo một phân tiền, bết bát nhất là còn không biết cả số điện thoại của Đỗ Ngự Đình.
“Ọt ọt….” Bụng nhỏ không chịu thua kém vang lên.
“Không cho kêu nữa.” Cô tức giận vỗ mạnh lên chỗ bụng thích kêu la một cái, đói đến mức người cũng không giữ thăng bằng nữa rồi, cả người quay cuồng.
Thật ra cô cũng nghĩ gọi điện cho ba mẹ, nhưng lại cảm thấy bọn họ rất xa lạ, hơn nữa cô cũng không biết số điện thoại của bọn họ: “Đỗ Ngự Đình, cái người đáng ghét này, nếu không tìm thấy em… em thật sự sẽ bị chết đói mất.” Cô thì thầm nói xong mấy lời này, thì trước mặt bỗng tối xầm, nên cái gì cũng không biết nữa.
……….
Đỗ Ngự Đình đứng trước màn hình theo dõi, không biết đã nhìn biết bao lần hình ảnh trên màn hình, ở bên trong là Bé con đang chân trần đội mưa trên lối đi bộ: “Bảo bối, làm sao em lại có thể bướng bỉnh như vậy?” Anh chỉ hận thời gian không thể quay trở lại, căn bản lúc đó anh không nghĩ hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy, anh không phải cố ý muốn mắng cô như vậy, làm sao cô ấy lại có thể bướng bỉnh như thế chứ?
Cô đi ra ngoài mà không mang tiền, ngay cả áo khoác cũng không mặc, hiện tại trời đã tối, cô nhất định bị lạnh đến hỏng rồi, còn đói bụng, mệt muốn chết nữa. Hình ảnh theo dõi đang phát tới đoạn cô đáng thương đứng trước cửa tiệm mì, đỉnh đầu nho nhỏ cúi thấp, người đàn ông thấp gầy xua tay, vẻ mặt mất khiên nhẫn, thấy rõ được là đang xua đuổi cô ấy đi.
Cô chậm rãi rời đi.
Nhìn Bảo bối của mình, anh nâng niu yêu chiều trong lòng bàn tay, ấy vậy mà đám người kia lại dám đối xử với cô ấy như vậy: “Ngày mai tôi không hy vọng nhìn thấy người này tồn tại nữa.” Hình ảnh dừng lại, ngón tay thon dài chỉ vào người đàn ông trong màn hình, sự lạnh lẽo trong mắt anh tràn ra.
“Vâng.” Vệ Dực lĩnh mệnh rời đi.
“Noãn Noãn, rốt cuộc em đi đâu rồi.” Anh đã phái đi rất nhiều người, tìm rất nhiều nơi, xem vô số camera theo dõi, theo dõi đến chỗ này liền mất dấu. Thời gian cuối cùng hiển thị là 9h, bây giờ đã 10h, chưa biết chừng cô ấy đang trốn ở một góc nào đó mà khóc, nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn uất ức của cô, anh ân hận tới mức dường như hít thở không thông.
“Thật xin lỗi, anh sai rồi, anh đã sai rồi…” Ngàn vạn lần tự trách, lại chỉ có thể nói cho mình nghe, cô ấy nhất định hận chết anh rồi, nếu không thì làm sao lại không chịu quay về. Anh đã phái nhiều người đi tìm như thế, cô ấy vẫn không chịu ra ngoài. Nếu cô ấy không có tiền thì biết làm sao mà quay về được, tùy ý vào một khách sạn nào đó, chỉ cần nói tên của anh ra, liền có thể vào khách sạn đó nghỉ ngơi, sau đó để người ta liên lạc lại cho anh, anh nhất định sẽ là người đầu tiên chạy tới đón cô trở về.
Chỉ cần cô ấy chịu quay về, anh sẽ nói xin lỗi với cô.
Không phải anh giận chuyện khoai tây chiên, ngay cả thẻ vàng của D.S anh cũng cho cô, cả người của anh, tất cả đều là của cô, sao lại có thể tiếc mấy đồng lẻ để mua mấy gói khoai tây chiên nho nhỏ kia. Anh là giận chuyện cô ấy thế mà lại đem anh đi so sánh với Bùi Thiếu, so sánh với cái tên đàn ông đã dám bắt cóc cô, so với cái tên đàn ông mới quen biết có mấy ngày.
Hiện tại, anh đã hối hận đến xanh cả ruột rồi.