- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu
- Chương 96
Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu
Chương 96
“Tổng giám đốc, dưới lầu có vị tiên sinh muốn gặp anh.” Trợ lý nhỏ dè dặt nói nhỏ vào bên tai của Đỗ Ngự Đình, trên đầu chảy mồ hôi ngày càng nhiều, cũng biết lúc tổng giám đốc đi họp không thích bị quấy rầy, trước đó có một trợ lý vinh dự bị đuổi việc do đưa thêm một ly trà cho tổng giám đốc lúc đang họp.
Anh thật sự không muốn tới đây, nhưng mà không còn cách nào khác!
Quả nhiên, sắc mặt của Đỗ Ngự Đình nhất thời trầm xuống, vẻ mặt không vui, “Bây giờ tôi đang họp.”
“Nhưng mà.....” Trợ lý nhỏ bất an vặn ngón tay, “Vị kia nói là anh vợ của anh, anh ấy nói trong hai phút không thấy anh...... Tự gánh hậu quả.” Bốn chữ cuối cùng kia, anh thật sự là lấy hết can đảm, mạo hiểm tính mạng nói.
Anh vợ?
Đầu óc của Đỗ Ngự Đình nhanh trí lóe lên, đó đó đó không phải là anh của Noãn Noãn, Lãnh Nhiên sao?
Trời ơi ——
Còn chưa kịp suy nghĩ, không để ý tới cuộc họp, anh lấy áo khoác chạy nhanh ra ngoài, bỏ qua thang máy, anh trực tiếp chạy xuống bằng thang bộ, hai phút, hai phút.
“Ôi ——”
Tất cả nhân viên của công ty D.S đều nhìn thấy được một cảnh kỳ lạ, Tổng giám đốc đại nhân của bọn họ đang chạy như điên, hơn nữa là chạy xuống bằng thang bộ, 88 lầu đó, đùa gì vậy!
“Thật xin lỗi, đợi lâu rồi!” Anh thở hổn hển đứng trước mặt Lãnh Nhiên, cho dù là cơ thể có tốt, cũng không thể nào chạy nhiều lầu như vậy mà mặt không đổi sắc tim không đập nhanh.
Lãnh Nhiên không khác gì so với năm năm trước, anh ta giơ cổ tay, chỉ vào đồng hồ trên cổ tay, “Trễ một phút!” Anh ta nghiêng người dựa vào xe, trên mặt bị mắt kính thật to che kín.
Trễ..... Một phút.
“Thật sự là rất xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý, thật xin lỗi.” Khó được Đỗ đại thiếu nịnh bợ một ngày, anh áy náy cúi đầu nói xin lỗi, chỉ sợ chọc giận Lãnh Nhiên, vậy thì sẽ phiền toái. Lãnh Nhiên không vui là chuyện nhỏ, mấu chốt là đắc tội với Lãnh Nhiên thì đồng nghĩa với việc gián tiếp đắc tội với Noãn Noãn.
“Thái độ không tệ, đáng tha thứ!” Lãnh Nhiên gật đầu, anh ta đóng cửa xe, vỗ vai của Đỗ Ngự Đình, thở dài: “Có tiến bộ, tiếp tục cố gắng! Đi, chúng ta tới phòng làm việc của cậu nói chuyện.”
Khóe miệng của Đỗ Ngự Đình co quắp, xúc động muốn khóc, anh đường đường là Đỗ đại thiếu, khi nào tới lượt anh nở nụ cười vui vẻ mời người như vậy. Này còn là anh vợ, nếu lỡ ngày nào đó ba vợ đại nhân tới, có phải anh phải tới tận sân bay để đón người hay không?
Vì vậy, hôm nay trong công ty xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ, Tổng giám đốc đại nhân cư nhiên lại nở nụ cười lấy lòng với một người đàn ông, tự mình ấn thang máy, mở cửa, nghênh đón.
“Mời uống trà!” Đỗ Ngự Đình tự tay nhận lấy ly trà từ trong tay của thư ký, bày ra vẻ mặt lấy lòng đặt trước mặt Lãnh Nhiên.
“Anh gọi tôi là gì?” Lãnh Nhiên làm như không nghe thấy móc lỗ tai.
“À..... Lãnh..... Lãnh.....” Đỗ Ngự Đình lắp bắp hồi lâu, sững sờ đến không thể nói ra tiếng, rốt cuộc là nên xưng hô thế nào mới tốt, vừa có thể để cho Lãnh Nhiên hài lòng, lại không thể để cho Lãnh Nhiên chiếm quá nhiều tiện nghi.
“Lãnh? Hôm nay có 25 độ.” Lãnh Nhiên kinh ngạc nhìn mặt trời đỏ chói ở bên ngoài, lại quay đầu nhìn dáng vẻ buồn bực của Đỗ Ngự Đình, lắc đầu nói: “Noãn Noãn gọi tôi là gì?”
“Anh.”
“Thật nghe lời.” Lãnh Nhiên cười híp mắt gật đầu, bưng cái ly trên bàn, tự nhiên uống trà, không nhanh không chậm dặn dò: “Sau này nhớ phải nghe lời như vậy.”
Đỗ Ngự Đình giận tới thiếu chút nữa hộc máu, lại chỉ có thể cắn răng nuốt máu xuống, anh nhịn, ai bảo người kia là anh vợ của anh! Nhìn mặt mũi của Noãn Noãn, cái gì anh cũng có thể chịu đựng!
. . . . . . . . . . .
Lúc cơm tối, Lãnh Nhiên tự mình tới nhà trẻ đón hai tiểu quỷ về Đỗ trạch, tay trái của anh ôm một đứa, tay phải của anh ôm một đứa, đánh nhau rất quyết liệt với hai đứa trẻ.
Ăn xong cơm tối, Lãnh Nhiên cùng hai tiểu quỷ xem phim hoạt hình, tiếng cười nói rất náo nhiệt. Đỗ Ngự Đình cũng không ghen tỵ, hai tiểu quỷ này theo người khác, không quấn lấy anh và Noãn Noãn, anh dĩ nhiên là cao hứng. Nhưng mà “anh” có lệnh, ăn xong cơm tối mọi người phải cùng nhau ngồi một chút, nói chuyện phiếm, ai cũng không được đi.
Đã chín giờ rồi, chín giờ rồi, còn chưa nói chuyện phiếm, anh đưa mắt nhìn vợ yêu, con trai con gái của anh, đang vui vẻ nói chuyện với anh vợ, anh giống như là bị vứt bỏ, cúi đầu không nói gì, suy nghĩ xem bản thân mình có nên lấy khăn tay đặt vào trong miệng cắn chặt, sau đó chảy nước mắt, như vậy nhìn qua sẽ khá bi thương!
Xem ra tối nay Lãnh Nhiên không có ý định rời đi, cũng được thôi, dù sao nhà của Đỗ gia rất rộng, ở nhiều người cũng không có gì đáng ngại. Đợi lát nữa anh sẽ kêu quản gia lên lầu dọn dẹp căn phòng ở lầu một, hoặc là lầu ba cũng được, không thể để cho Lãnh Nhiên ở lầu hai, tránh ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh.
“À..... Cái đó, anh.” Một tiếng anh này, làm cho Đỗ Ngự Đình vô cùng mất tự nhiên, “Thời gian không còn sớm, hôm nay anh ngồi máy bay nhất định là rất mệt mỏi rồi, không bằng nghỉ ngơi sớm một chút, em kêu quản gia chuẩn bị phòng cho anh.”
“Không mệt, tôi không mệt mỏi chút nào.” Lãnh Nhiên lắc đầu, nói: “Hôm qua tôi đã tới đây rồi, chẳng qua là tìm khách sạn ngủ trước hôm nay mới tới tìm cậu.”
“Éc?” Đỗ Ngự Đình ngây người hồi lâu, nửa ngày sau mới khép miệng lại, “Buổi tối anh một mình sẽ cảm thấy cô đơn, em kêu vệ sĩ đưa anh tới Thủy Vân Gian chơi một chút, vui vẻ một chút.” Lời nói của Đỗ Ngự Đình mang theo ám hiệu gì đó, là đàn ông sẽ hiểu, kêu vệ sĩ đưa Lãnh Nhiên tới Thủy Vân Gian, tìm cho anh ta 10 cô 8 cô, nói không chừng tuần này, Lãnh Nhiên sẽ không xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Ừ?” Lãnh Nhiên nhẹ nhàng giương mắt, trong mắt mang theo vẻ hoài nghi nhìn Đỗ Ngự Đình, chậm rãi nói: “Xem ra cậu rất quen thuộc với Thủy Vân Gian! Noãn Noãn, người đàn ông như vậy, em phải cẩn thận, cẩn thận cậu ta lừa em!” Lãnh Nhiên vẫn không quên giáo dục em gái.
Một ánh mắt sắc bén bắn tới, Ninh Noãn Dương mở to mắt nhìn Đỗ Ngự Đình.
“Không có, tuyệt đối không thể nào!” Vẻ mặt của Đỗ Ngự Đình như đưa đám, liệt kê từng cái: “Vợ, anh không phải là người như vậy, em xem, bất động sản của nhà chúng ta, chìa khóa xe, cổ phiếu của công ty, tiền đầu tư, mật mã sổ tiết kiệm, toàn bộ đều ở trong tay của em, em vẫn chưa tin anh sao?
Anh dùng ánh mắt ra hiệu cho Lãnh Nhiên, anh đừng quá phận, nếu không đợi lát nữa Noãn Noãn rời khỏi, em đánh chết anh.
Lãnh Nhiên không cam lòng yếu thế trả lại một ánh mắt, cậu thử đi!
Anh, cầu xin anh, đừng làm rộn.
Vậy mới ngoan!
Hai người đàn ông trao đổi ánh mắt một hồi, Lãnh Nhiên đứng dậy nói: “Ba kêu tôi mang một phần quà cho cậu.”
“Quà?” Đỗ Ngự Đình nhất thời nhảy xa ra nửa mét, anh hơi nghi ngờ nhìn Lãnh Nhiên, rất muốn nói một câu, có thể không cần không? Nhưng mà suy nghĩ, những lời này không nên nói ra khỏi miệng mới tốt.
Lãnh Nhiên nhếch môi cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng sáng, “Cậu tuyệt đối sẽ thích món quà này.” Anh ta móc ra một phần tài liệu từ trong túi xách mang theo bên mình, đưa cho Đỗ Ngự Đình, “Nhớ xem kỹ một chút.”
Đỗ Ngự Đình nào dám chậm trễ, cung kính đưa hai tay nhận lấy, công ty Lãnh thị ——, anh tiếp tục nhìn xuống, anh đã hiểu đại khái, ba vợ đại nhân của anh mở công ty, đương nhiên là mang tính chơi đùa. Mấu chốt bây giờ là công ty Lãnh thị của ba vợ đại nhân muốn hợp tác với D.S, hơn nữa điều kiện đơn giản tới mức làm cho người ta phẫn nộ.
Sự hợp tác này, D.S không thể kiếm tiền, nhưng mà điều kiện như vậy sẽ phá hư sự cân bằng ở bên trong, nếu như anh đồng ý, vậy sau này hợp tác với công ty khác, sẽ rất khó nói, nếu như anh không đồng ý, cuộc sống sau này của anh sẽ rất khó sống.
“Có phải là còn có thể thương lượng một chút không?” Đỗ Ngự Đình thì thầm muốn thương lượng với anh vợ.
“Cốc, cốc, cốc!” Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên khay trà, Lãnh Nhiên giương mắt, cười nói: “Cậu nói đi! Em vợ.” Một tiếng em vợ này, làm cho máu nóng của Đỗ Ngự Đình nhất thời sôi trào!
Lập tức đồng ý, “Được!” Anh cầm bút, ký tên của mình. Cùng lắm thì anh hy sinh kỳ tiếp theo của công ty, chỉ cần có thể để cho ba vợ đại nhân hài lòng là được rồi.
“Sảng khoái.” Lãnh Nhiên cất tài liệu, hài lòng gật đầu, tay trái ôm Đỗ Vũ Sa, tay phải ôm Đỗ Thần Duệ, “Tiểu Đậu Sa, Tiểu Duệ, cậu mang hai đứa đi ngủ.”
“Phù ——” Sau lưng, Đỗ Ngự Đình thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng qua cửa của anh vợ, “Bảo bối, chúng ta cũng đi ngủ.” Anh động tay động chân ôm lấy bảo bối ở trên ghế sô pha, mở cờ trong bụng.
. . . . . . . . . . . . .
Bên trong phòng ngủ, không khí mập mờ, lời ân ái kéo dài.
“Vợ ơi, chúng ta sinh thêm một bảo bảo, có được không?” Mới vừa “chiến đấu hăng hái” xong, tâm tình của Đỗ đại thiếu cực kỳ tốt hôn vợ của mình, lại bắt đầu lời nói y như mấy bữa tối trước đó.
“Không được!” Ninh Noãn Dương nhắm mắt, an tâm nằm trong ngực của người đàn ông.
“Tại sao?” Vẻ mặt của Đỗ Ngự Đình nhất thời trở nên u oán, vẻ mặt giống như bị chồng ruồng bỏ, “Sau này anh sẽ phụ trách thay tả cho bảo bảo, pha sữa, tất cả mọi thứ của bảo bảo đều do anh phụ trách.” Những chuyện này, anh đã học từ năm năm trước, chỉ là chưa sử dụng. Ban đầu Noãn Noãn rời đi, anh không còn hy vọng, Tiểu Duệ tự nhiên không được hưởng thụ sự chăm sóc của ba.
Hôm nay, Noãn Noãn lại trở về, tình yêu của người ba bộc phát, nhất định phải sinh thêm một bảo bảo nữa để cho anh thỏa mãn.
“Muốn sinh thì tự anh sinh.” Ninh Noãn Dương cực kỳ mệt mỏi, đã buồn ngủ đến mông lung, cô mơ mơ màng màng lầu bầu: “Anh muốn sinh bảo bảo thì tự sinh!”
Tự sinh!
“Mặc kệ, anh muốn, anh muốn.” Đỗ đại thiếu thương lượng không thành, dứt khoát đùa giỡn: “Vợ, anh muốn, anh muốn.” Bàn tay không ngừng sờ soạng khắp người cô, lôi kéo, đôi môi lại càng lưu luyến trên người cô.
Không có đạo lý, anh ngày đêm cực khổ chiến đấu hăng hái, làm sao có thể không có phản ứng gì. Anh muốn bảo bảo, một mặt là đền bù sự tiếc nuối vì không tự tay chăm sóc cho bảo bảo lúc đầu, mặt khác, nếu như có thêm một đứa con, Noãn Noãn sẽ ở nhà nhiều hơn, như vậy coi như là bất kỳ nguyên tố nào ở bên ngoài, cũng không có cách nào mang cô đi.
Tim của anh, cuối cùng vẫn còn một chút bất an.
“Em mệt quá.” Ninh Noãn Dương mơ màng lầu bầu, đưa tay đẩy người đàn ông.
“Cục cưng, em ngủ là được rồi, mọi thứ cứ giao cho anh.” Người đàn ông gian xảo dịu dàng nói, lại đưa tay sờ sờ đầu của cô gái nhỏ, hôn một cái lên trán của cô, “Thật ngoan!”
Bàn tay vòng qua eo của cô, anh lật người đè lên cô, lẩm bẩm: “Bảo bối, anh yêu em, anh yêu em.”
“Em cũng yêu anh.” Ninh Noãn Dương không nhịn được khẽ lầu bầu: “Xong chưa?”
Đỗ Ngự Đình còn đang đắm chìm trong câu “em cũng yêu anh” của cô, đợi tới lúc hoàn hồn, nhìn cô, cô đã phát ra tiếng gáy ngọt ngào, xem ra là mệt muốn chết rồi.
Nhưng mà, cô ngủ rồi, anh làm sao bây giờ?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu
- Chương 96