Chương 81

Cái từ nhạy cảm này chạm vào thần kinh của lão phu nhân, sắc mặt của bà trở nên mất tự nhiên dời tầm mắt, nói: “Mới vừa nghe Tá Thần báo cáo qua.”

“À, phải không?” Đỗ Ngự Đình không ngạc nhiên cũng không bất ngờ, chẳng qua là đưa mắt khẽ nhìn Thượng Tá Thần, ý cười ở khóe miệng làm cho người ta đoán không ra, “Chú làm việc quả nhiên là tỉ mỉ, con mới vừa nhận được tin, thì ra là chú biết còn sớm hơn con.”

Thượng Tá Thần không nói gì.

Trên mặt của lão phu nhân lộ ra vẻ lúng túng, “Đình, con đừng nghi ngờ, là bà kêu Tá Thần chú ý tình hình công ty nhiều một chút, dù sao bà cũng là cổ đông của công ty, nên quan tâm lợi ích của công ty.”

“Bà nội nói đúng!” Đôi mắt của Đỗ Ngự Đình mỉm cười, khẽ gật đầu.

“Đình, đại hội cổ đông ở công ty mỗi năm một lần sắp diễn ra, con phải quan tâm chuyện của công ty nhiều một chút.” Lão phu nhân dặn dò, hai tay cầm chặt cái ly ở trong tay, giống như đang liều mạng nhẫn nhịn cái gì đó.

“Con biết rồi.” Đỗ Ngự Đình dịu dàng trả lời, “Đại hội cổ đông lần này, bà nội vẫn nhờ luật sư Lỗ tham dự sao?” Đại hội cổ đông của công ty trước kia, lão phu nhân sẽ không tự mình tham dự, đã nhiều năm bà không để ý tới chuyện của công ty, mà là toàn tâm buông tay để cho anh quản lý. Nếu như không có gì ngoài ý muốn, bà sẽ nhờ luật sư tham dự.

Mà lần này, anh nhận được tin-------

“Không, lần này đích thân ta sẽ tham dự.” Lão phu nhân uy nghiêm nhin Đỗ Ngự Đình, hồi lâu, lại nói lời thành khẩn: “Đình, cổ phần trong tay của bà nội sớm muộn gì cũng đưa cho con, nhưng mà con phải làm cho bà yên tâm giao cổ phần công ty cho con, có biết không?”

Yên tâm?

Đáy lòng của Đỗ Ngự Đình cười lạnh, trên mặt lại rất bình tĩnh: “Con biết rồi, nếu như bà nội có rảnh, có thể tự mình đi tới cục cảnh sát, bà quen với cục trưởng Trương nhiều năm, lại hay lui tới, ông ta nhất định sẽ cho bà mặt mũi.”

Thật ra thì, lão phu nhân nói đi nói lại cũng chỉ là một ý, muốn Đỗ Ngự Đình không truy cứu trách nhiệm của Uông Tuyết Thảo nữa, bảo lãnh cô ta ra ngoài, nếu không cổ phần trong tay của bà nhất định sẽ không giao cho Đỗ Ngự Đình.

Chỉ là một cổ phần nho nhỏ còn muốn gây khó dễ cho anh sao? Coi như là rớt giá cổ phiếu của công ty, tài chính xảy ra vấn đề, anh cũng sẽ không quan tâm, chuyện anh cần làm là nhanh chóng làm cho công ty đi tới bờ vực phá sản.

Anh muốn biến toàn bộ D.S thành của anh.

“Đình-----” Lão phu nhân giống như có chút tức giận, “Con không chịu bỏ qua cho Tuyết Thảo sao? Các người là cùng nhau lớn lên, hơn nữa Uông gia gia đối xử với con như cháu trai ruột, hiện tại ông ấy đang ở bệnh viện, con còn muốn tổn thương trái tim của ông ấy như vậy sao?”

“Bà nội, con đã nói qua, chuyện này pháp luật sẽ tự phán xét.” Đỗ Ngự Đình không vội nói rõ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, “Hơn nữa, ngược lại con cảm thấy hứng thú, tại sao bà nội lại quan tâm Uông Tuyết Thảo như vậy? Coi như là bà thích cô ta, suy cho cùng, cũng không bằng cháu trai ruột là con đi?”

Còn nhớ rõ năm mười ba tuổi, anh vừa mới hoàn thành nhiệm vụ trở về, Uông Tuyết Thảo tới nhà của anh, ra sức quấn lấy anh muốn đi chơi, anh hoàn toàn mặc kệ cô ta, dưới cơn nóng giận, đẩy cô ta xuống lầu. Phản ứng của cô ta rất nhanh, kéo anh cùng nhau ngã xuống cầu thang.

Hai người cùng nhau từ trên lầu lăn xuống, mọi người người bị dọa sợ, đều bước tới kiểm tra con của mình, phản ứng đầu tiên của lão phu nhân là rất khẩn trương hỏi Uông Tuyết Thảo có bị thương hay không?

“Lời này của con là có ý gì?” Lão phu nhân cụp mắt, trên mặt lên có thêm sự bất an.

“Ý trên mặt chữ.” Đỗ Ngự Đình ưu nhã cười yếu ớt, đứng dậy, “Bà nội, con đi xuống trước, không quấy rầy bà nghỉ ngơi.”

“Đình, con thật sự là chỉ hỏi như vậy?” Lão phu nhân hét lên từ phía sau.

Đỗ Ngự Đình không dừng lại, bước đi, ung dung đi ra ngoài.

Một bóng dáng cao lớn, rõ nét, nhưng cũng mang theo ý tuyệt tình.

. . . . . . . . . .

Bên trong trại tạm giam, bởi vì thân phận của Uông Tuyết Thảo có chút đặc thù nên bị nhốt riêng trong một căn phòng nhỏ.

Cô giống như hổ đói ăn hết phần cơm trưa của trại tạm giam cung cấp, vẫn cảm thấy không đủ, lại duỗi tay cầm cái chén đã vét sạch. Những thứ này không có chút mùi vị, chỉ là cải trắng, bí đỏ, nếu như là lúc bình thường, cô nhìn cũng sẽ không nhìn một cái. Nhưng mà bây giờ, cô lại cảm thấy rất ngon.

Cô liếʍ khóe môi, rúc vào chân giường, nói là giường, chẳng qua chỉ là những tấm ván hợp lại thành một cái bàn nhỏ mà thôi. Ở trên giường chăn vô cùng mỏng, đắp lên người rất lạnh, cô không dám ngủ, chỉ thích ngồi dưới chân giường, nhìn cửa sổ từ từ biến thành tối, sau đó lại biến thành sáng.

Cả đêm, cô nghe tiếng kêu rên ở căn phòng sát vách, cảm thấy rất lạnh, tại sao ông nội lại chưa tới cứu cô? Còn có bà nội, tại sao bà nội vẫn chưa tới cứu cô?

Lạnh, cơn lạnh bắt đầu lan ra khắp cơ thể.

Tay khẽ run, cái cảm giác này...... Uông Tuyết Thảo hoảng sợ mở to mắt, lắc đầu, “Không.....”

Cơn nghiện lại phát tác, cô không muốn lại nếm cảm giác như vậy nữa, cảm giác khó chịu giống như có hàng trăm con sâu đang cắn vào trái tim của cô, cảm giác như vậy làm cho cô sống không bằng chết.

Thân thể bắt đầu co quắp, ánh sáng trong mắt của cô từ từ nhạt đi, con ngươi bắt đầu phóng to.

“Cứu, cứu mạng.....” Hô hấp của cô bắt đầu trở nên khó khăn, “Cứu, cứu.....” Cô rơi xuống từ trên giường, nặng nề ngã xuống đất, cô muốn bò tới gần cửa sắt, muốn cầu cứu.

Cô không muốn chết như vậy.

Nhưng mà cảm giác sống không bằng chết như vậy.

“Khó chịu sao?” Từ trên đỉnh đầu một giọng nam cực kỳ hấp dẫn truyền đến.

“Ừ.....” Uông Tuyết Thảo liều mạng gật đầu, ý muốn nhận sự giúp đỡ. Cô giơ tay lên, đưa tay bắt lấy người vừa đi vào, lúc nhìn rõ khuôn mặt của người kia liền ngây người: “Đỗ Ngự Đình..... Anh đi ra ngoài, ai cho anh đi vào?”

Cô bắt đầu hoảng sợ, bắt đầu sợ hãi, tại sao Đỗ Ngự Đình có thể vào đây? Đây là trại tạm giam.

Đỗ Ngự Đình không nói lời nào, chẳng qua là đùa giỡn với đồ trong tay.

Uông Tuyết Thảo chật vật nằm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn đồ trong tay của anh, lại là một gói nhỏ màu trắng: “Cho tôi..... Cho tôi.....” Ánh mắt vốn dĩ ảm đạm lại dấy lên một ít hy vọng, cô liều mạng bò tới chỗ Đỗ Ngự Đình, đưa tay muốn lấy gói bột nhỏ màu trắng trong tay của anh.

Đỗ Ngự Đình cười yếu ớt, nụ cười trên mặt rất lạnh lùng, “Muốn..... Cái này?” Anh mở gói bột nhỏ màu trắng ở trong tay, ngón tay thon dài lấy một ít bột màu trắng. Anh lấy ra một cái bật lửa màu bạc, ngọn lửa màu xanh bùng lên rất cao, “Có phải cảm thấy trong lòng giống như bị thứ gì đó cào vào đúng không? Vừa nhột lại vừa đau.”

Anh rải một ít bột trắng lên ngọn lửa, sau đó che kín miệng mũi. Một làn khói trắng toát ra, mùi làm cho ánh mắt của Uông Tuyết Thảo sáng lên.

“... ....” Cô mở to miệng hít vào, tham lam hít khói trắng. Trong cơ thể cảm thấy không thoải mái rốt cuộc cũng lấy lại một chút thư giãn, thân thể không co quắp lợi hại nữa, cô thở một hơi thật dài, cứ như vậy nằm trên mặt đất.

“Cô biết người này không?” Đỗ Ngự Đình lấy ra một tấm hình từ trong túi.

Uông Tuyết Thảo khẽ ngẩng đầu, lúc nhìn thấy tấm hình kia liền hét lên: “A-----”

Người trong hình, khuôn mặt đầy vết nước phồng rất kinh người, bộ mặt sưng đến lợi hại, đã hoàn toàn thay đổi, nếu như không phải trên đầu là tóc dài, hoàn toàn không nhìn ra người đó là phụ nữ.

“Đây là hình trước khi bà ta bị hủy dung.” Đỗ Ngự Đình khẽ cười, rút ra một tấm hình khác ở phía sau tấm hình.

Uông Tuyết Thảo ngơ ngác nhìn hồi lâu, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Đỗ Ngự Đình, “Anh đã biết, có đúng không? Anh tới tìm tôi để báo thù có đúng không?”

Người phụ nữ ở trong hình, cô nhớ rõ, là Hoàng Hinh, là bác sĩ xem bệnh của Ninh Noãn Dương. Ninh Noãn Dương vốn dĩ là dạ dày không thoải mái nên đi bệnh viện, cô mua Hoàng Hinh, để cho Hoàng Hinh nói Ninh Noãn Dương bị u não. Cô muốn mượn dịp phẫu thuật để cho Ninh Noãn Dương chết trên bàn mổ.

Nhưng mà, Ninh Noãn Dương không lựa chọn phẫu thuật. Bất đắc dĩ, cô cho người lấy loại thuốc có tác dụng phụ cực lớn từ nước ngoài, coi như là người bình thường uống một thời gian sẽ xuất hiện phản ứng nội tạng bị suy kiệt, cô muốn nhìn Ninh Noãn Dương còn đang sống cứ như vậy mà chết đi.

Vốn dĩ là sẽ thành công, lại không nghĩ tới, bởi vì mình mắc phải sai lầm, và tất cả những chuyện này đều thay đổi.

“Đỗ gia và Uông gia là thế giao, bà nội cố ý dặn dò, muốn tôi nhìn mặt mũi của gia tộc, đừng so đo.” Giọng nói của Đỗ Ngự Đình nhẹ nhàng, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng mà làm cho lòng người lạnh lẽo. Bột trắng trong túi nhỏ rơi xuống từng chút từ trên không, chậm rãi bay xuống trước mặt của Uông Tuyết Thảo.

“Không so đo? Đây không phải là phong cách của tôi.” Đỗ Ngự Đình khẽ lắc đầu, trong giọng nói giống như mang theo sự tiếc nuối, “Những gì cô mang lại cho Noãn Noãn, tôi sẽ trả lại cho cô gấp mười lần, một trăm lần.”

Nghĩ tới những cực khổ Noãn Noãn phải chịu, tim của anh không nhịn được trở nên đau đớn.

“Anh, anh muốn làm gì?” Uông Tuyết Thảo bị dọa, cô ngơ ngác ngồi dưới đất, bỗng nhiên hét lên: “Cứu mạng.... Cứu mạng......” Nơi này là trại tạm giam, bọn họ sẽ không nhìn cô chết ở trong đây.

Đỗ Ngự Đình cũng không hoảng hốt, chẳng qua là bình tĩnh đứng đó, trong đôi mắt nổi lên ý lạnh.

Cuối cùng, cô hét tới mệt, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, “Tại sao tôi lại ngu như vậy? Cho rằng anh không dám gϊếŧ tôi ở trong đây....” Cô nên sớm nghĩ tới, nếu Đỗ Ngự Đình có thể đi vào, nhất định là chuẩn bị tốt mọi thứ.

“Không không không, tại sao tôi lại gϊếŧ cô, bà nội muốn tôi nhìn mặt mũi của gia tộc, tôi đương nhiên phải để cho Uông gia các người mấy phần mặt mũi mới phải.” Đỗ Ngự Đình chậm rãi lắc đầu, trong mắt tràn đầy sự vui vẻ, “Yên tâm, tôi sẽ không gϊếŧ cô.”

Trong mắt của Uông Tuyết Thảo lộ ra vẻ mừng rỡ, “Anh đồng ý tha thứ cho tôi có đúng không?” Có lẽ, có lẽ anh bằng lòng nhìn mặt mũi, hoặc giả là kiêng kỵ thế lực của Uông gia, đồng ý tha cho cô một lần.

Nhưng mà, cô nghĩ sai rồi.

“Haha!” Đỗ Ngự Đình cười lạnh, vẻ mặt giống như Satan làm cho người ta sợ hãi, “Gϊếŧ cô chẳng phải là lợi cho cô quá sao?” Cô ta làm cho Noãn Noãn chịu khổ, gϊếŧ cô ta chẳng phải là bình thường quá sao.

Nụ cười vừa mới xuất hiện trên mặt liền cứng lại, Uông Tuyết Thảo lắc đầu, cái cảm giác làm cho người ta hít thở không thông lại xông lên đầu.

“Cơn nghiện lại phát tác, có đúng không?” Đỗ Ngự Đình rải hết gói bột ở trong tay, bước lên hai bước, giày da màu đen đạp lên những thứ bột kia.

“Anh, anh.....” Uông Tuyết Thảo bắt đầu run rẩy, bắt đầu co quắp, cơn nghiện phát tác lần này hình như mãnh liệt hơn những lần trước, “Đau quá..... Lạnh quá.....”

“Có phải là cái cảm giác sống không bằng chết hay không?” Giọng nói lạnh lùng truyền tới, trong căn phòng nhỏ u ám, ánh mắt của anh tràn đầy ý hận, nhưng mà vẫn có thể cảm nhận ý lạnh một cách rõ ràng.

“Anh gϊếŧ tôi đi..... Gϊếŧ tôi đi.....” Uông Tuyết Thảo co quắp, co quắp mạnh hơn, “Làm cho tôi chết đi!”

Thì ra cái chết không có gì đáng sợ. Giờ phút này cái chết đối với cô mà nói, là sự giải thoát không có gì tốt hơn.