Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vợ, Ngoan Ngoãn Để Anh Yêu!

Chương 380: Điều kiện giao dịch

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bạch Tử cong môi cười: “Mẹ đối phó với Mặc Sơ thì dư sức! Cô ta thật sự không xứng với con! Làm việc quá nhu nhược! Không có một tí tàn nhẫn nào, trên chuyện tình cảm thì không dứt khoát!”

“Con thích cô ấy, vậy là đủ rồi!” Quyền Đế Sâm ngắt lời bà ấy.

“Thích ư?” Bạch Tử cười lạnh một tiếng: “Nếu cưỡng chiếm cũng được tính là thích? Thì cái thích của con thật là ở đẳng cấp quá cao rồi đấy!”

Quyền Đế Sâm thừa nhận: “Bảy năm trước, đúng là con đã làm không đúng, nhưng con sẽ dùng quãng đời còn lại bù đắp cho cô ấy, mẹ đừng hòng ly gián chúng con! Bây giờ con đưa mẹ đi dưỡng lão, không có mệnh lệnh của con, em đừng hòng trở về gây chuyện thị phi.”

Bây giờ Quyền Đế Sâm cũng ra tay với bà ấy không lưu tình tí nào!

Bạch Tử biết anh là tuyệt tình, bà ấy nói: “Được, không cần con đưa mẹ đi, mẹ cũng chán rồi, mẹ tự đi! Nhưng mà, Đế Sâm, mẹ nói cho con biết, tình cảm của con và cô ta sẽ không lâu dài đâu!”

Bạch Tử nói xong, liền quay người rời đi.

Bà ấy đi đến ngoài cửa thì nhìn thấy Mặc Sơ đang ở bên ngoài.

“Cô đã nghe thấy rồi đấy, chuyện của Mộ Ngạn Hạo, cũng là thằng bé tính toán!” Bạch Tử nhướng mày, ưu nhã nói.

Mặc Sơ nhìn chằm chằm vào bà ấy: “Một người đến con trai mình cũng hãm hại được, bà nghĩ rằng tôi còn tin bà nữa sao?”

Sắc mặt của Bạch Tử thay đổi: “Mặc Sơ, cô không nghe lời tôi, cô sẽ hối hận!”

“Bà cứ làm cho tôi hối hận đi!” Mặc Sơ nhún vai.

Bạch Tử mang theo ánh mắt hận ý nói: “Cô, con nhóc này, cô thật sự cho rằng, bảy năm trước thằng bé cưỡng bức cô là vô ý sao? Tôi nói cho cô biết, đó là một âm mưu cực lỳ lớn, thằng bé nghĩ đủ mọi cách cưỡng bức cô, rồi lại vứt bỏ cô! Cô tưởng thằng bé sẽ yêu cô thật sao?”

Sau khi trải qua chuyện của Cố Vãn Vãn, tóm lại là bất luận là bà ấy có nói gì, Mặc Sơ cũng không chịu đi.

Bạch Tử bước nhanh rời đi!

Bà ấy thua rồi sao?

Bà ấy còn thua bởi con gái của kẻ thù sao?

Sao lại như thế cơ chứ?

Sao Quyền Đế Sâm có thể tẩy não Mặc Sơ đến mức này chứ?

Điều Duy Nhất mà Bạch Tử chịu thừa nhận chính là, Mặc Sơ quá ngu, nên Quyền Đế Sâm nói gì cũng nghe nấy.

Sau khi Bạch Tử đi, Mặc Sơ đi vào văn phòng chủ tịch của Quyền Đế Sâm.

Quyền Đế Sâm đứng dậy, đi nắm tay cô: “Em tới rồi à!”

“Ừ, em đi dạo, liền đến đây!” Mặc Sơ nhìn anh chăm chú, cô đặt tay vào trong lòng bàn tay anh.

Anh bằng lòng mở bàn tay ra, cô nguyện ý đặt bàn tay nhỏ nhắn vào.

Đây chính là phương thức ở chung tốt nhất.

Quyền Đế Sâm kéo cô ngồi trên sô pha: “Đợi anh một lát, anh chuẩn bị tan làm rồi.”

“Anh cứ làm việc trước đi!” Mặc Sơ nhìn anh: “Em đợi anh!”

Quyền Đế Sâm gật đầu, khi anh vừa đứng dậy, Chu Thừa Vận đã gõ cửa đi vào.

“Tổng giám đốc Quyền…” Chu Thừa Vận là một người con lai ấm áp như ánh mặt trời, lúc cười lên thì lộ ra hàm răng trắng.

Anh nhìn thấy Mặc Sơ đã ở trên sô pha, anh gật đầu: “Chào chị dâu!”

“Xin chào!” Mặc Sơ vẫn chưa nhìn lại anh ta.

Quyền Đế Sâm giới thiệu: “Đây là Chu Thừa Vận, tên tiếng anh: John.Smith, bạn thân của anh!”

Chu Thừa Vận mỉm cười nói: “Tôi đã đặt cơm tối rồi! Chị dâu đi cùng nhé!”

Thật ra Mặc Sơ muốn ở riêng với Quyền Đế Sâm, cô muốn cùng anh về nhà.

Trên đường đến đây, cô đã nhìn thấy Vạn Hương bái tế Mộ Ngạn Hạo, tâm trạng của cô vẫn rất nặng nề.

Nhưng mà, Chu Thừa Vận là bạn thân của Quyền Đế Sâm, cô liền đồng ý.

Ba người cùng đi đến một nhà hàng cơm trung nổi tiếng.

Chu Thừa Vận gọi rượu vang, trên bàn mười món ăn, hai món mặn bốn món rau, hai canh.

Chu Thừa Vận cũng rất thích ăn cơm trung, hơn nữa trên bàn này cũng chủ yếu là món mà Quyền Đế Sâm thích ăn.

Quyền Đế Sâm tỉ mỉ săn sóc gặp rau cho Mặc Sơ, cô ngẩng mặt lên cười một cái.

Chu Thừa Vận thấy bọn họ tình cảm như vậy, anh ta uống một ngụm rượu, rồi mỉm cười: “Tổng giám đốc Quyền, bây giờ Mộ Thị đã hoàn toàn tiêu đời rồi! Mộ Thế Trung mất đi con trai nhỏ, ông ta chỉ có thể buồn bực đến già, Mộ Dật Phong có một mình thì cũng không làm được trò trống gì!”

Mặc Sơ nghe anh ta nói thế, cô khẽ nhíu mày, tâm trạng kém đến cực điểm.

Có lẽ, như Bạch Tử nói, cô là kẻ yếu đuối.

Cô sợ nghe thấy mọi thứ có liên quan đến nhà họ Mộ.

Cô không phải là Bạch Tử, đối mặt với cuộc sống máu tanh mà vẫn có thể mặt không đổi sắc.

Quyền Đế Sâm biết tâm trạng Mặc Sơ không tốt, anh quở tránh với ánh mắt sắc bén: “Thừa Vận, lúc ăn cơm không nói chuyện công việc!”

“Vâng!” Chu Thừa Vận gật đầu.

Mặc Sơ cũng không ăn vào nữa, cô đặt đũa xuống.

“Em đi vào phòng vệ sinh!” Cô nói.

Mặc Sơ đứng lên, đi về phía phòng vệ sinh, sau khi cô đóng cửa lại, cả người dựa lên cánh cửa.

Tình cảm của Mộ Ngạn Hạo và cô không tính là sâu đậm lắm, từng chơi đùa vài lần.

Nhưng mà, khi cô đang bi thương, người khác lại vui mừng vì cái chết của cậu ta.

Mặc Sơ nhìn khuôn mặt mình trong gương, có hơi tái, hai mắt cũng không có thần.

Cô dùng nước lạnh rửa mặt, ổn định tinh thần một chút.

Trên bàn cơm.

Sắc mặt Quyền Đế Sâm không tốt lắm: “Thừa Vận, sau này tôi không cho phép anh nhắc đến chuyện này trước mặt Sơ Nhi.”

“Vâng!” Chu Thừa Vận hơi sợ vẻ mặt của anh.

Quyền Đế Sâm chờ một lúc, Mặc Sơ vẫn chưa về.

Anh đứng lên, đi gõ cửa phòng vệ sinh.

“Sơ Nhi…” Anh gọi cô ở ngoài cửa.

Mặc Sơ chống tay lên bồn rửa mặt, trước mắt cô hiện ra cảnh tượng, trên chiếc thuyền nhỏ trên biển, Mộ Ngạn Hạo bị cắt từng miếng thịt, rồi ném xuống biển, cô không kìm được nôn ọe.

Cô nôn ra toàn là nước.

Cô cầm khăn giấy lau miệng, ổn định tinh thần, khi nghe thấy Quyền Đế Sâm đang gọi cô ở ngoài cửa, cô mở cửa ra.

Cô không muốn anh lo lắng, cô miễn cưỡng bật ra một nụ cười gượng gạo: “Em không sao!”

Quyền Đế Sâm nắm tay cô đi về: “Chúng ta đi về nhà trước.”

“Vâng!” Mặc Sơ gật đầu.

Cô nhìn về phía Chu Thừa Vận ở trên bàn cơm: “Thừa Vận, ngại quá, chúng tôi đi trước đây!”

“Được!” Chu Thừa Vận nhìn theo bóng lưng của bọn họ đã biến mất, anh ta nở một nụ cười như nghĩ tới cái gì.

Quyền Đế Sâm lái xe, đi về cùng Mặc Sơ.



Biệt thự ở bờ biển.

Mười ngày liên tiếp, Cố Vãn Vãn không để ý đến Cố Trạch Dã.

Tất nhiên, anh ta nói được làm được, ngay cả đi làm anh ta cũng không cho cô ấy đi!

Cố Vãn Vãn ở nhà trong con mười ngày rồi, cô ấy nhớ việc ở công ty.

Nhưng mà, bởi vì Cố Trạch Dã giơ tay che trời, anh ta chào hỏi với giám đốc công ty, tất nhiên là người của công ty sẽ không hỏi cô ấy tại sao không đi làm rồi.

Chính sách bạo quyền, luôn rất có hiệu quả.

Sau khi Cố Vãn Vãn ở nhà ngây ngốc mười ngày, cô ấy không chịu nổi cuộc sống như thế này nữa.

Nhưng mà, cô ấy muốn ra ngoài, thì nhất định phải cúi đầu với Cố Trạch Dã.

Sau khi cô ấy thấy anh ta tan làm về nhà, cô ấy đưa em bé cho Dương Trần bế, cô ấy nói: “Chúng ta nói chuyện!”

“Ở thư phòng hay ở phòng ngủ?” Lúc ánh mắt của Cố Trạch Dã nhìn cô ấy, ánh mắt có đau lòng, cũng có sự sắc bén.

Khi Cố Vãn Vãn còn chưa nói, Cố Trạch Dã đã quay người đi về phía thư phòng.

Cố Vãn Vãn đi theo sau anh ta, hai người cùng đi về phía thư phòng.

Khi anh ta đóng cửa lại, cô ấy thầm cả kinh.

Anh ta từng ở đây, cưỡng hôn ngực cô ấy.

Mặc dù trong lòng Cố Vãn Vãn đang cả kinh, cô ấy vẫn thể hiện ra tính tùy hứng của cô chủ: “Em muốn đi làm!”

Cố Trạch Dã nhìn cô ấy một cái, anh ta khoanh tay trước ngực, không nhanh không chậm, dường như là đang chờ cô ấy nói câu sau.

“Em và Thiên Du đều đang ở trong này, bọn em không chuyển đi, yêu cầu của em chính là em cần có tự do, em muốn đi làm.” Cố Vãn Vãn vẫn nói với giọng điệu tùy hứng.

“Được!” Cố Trạch Dã đồng ý rồi.

Chỉ cần cô ấy chịu ở lại bên cạnh anh ta, thì sao anh ta không cho cô làm chứ.

“Còn nữa…” Cố Vãn Vãn nhân cơ hội này đưa ra điều kiện tiếp: “Anh không được cầm đồ lót của em làm chuyện đó, anh không được động tay động chân với em!”

“Được!” Cố Trạch Dã cũng đồng ý với cô ấy.

Chỉ cần cô ấy chịu ở lại bên cạnh anh ta, chuyện khác đều có thể từ từ tính.

Anh ta đã chờ đến khi cô ấy trưởng thành, thì sao lại sợ không có thời gian chứ?

“Em nói xong rồi.” Cố Vãn Vãn ngẩng đầu lên.

Sớm biết anh ta gọn gàng dứt khoát như thế này, cô ấy đã đưa ra yêu cầu từ lâu rồi.

Cố Trạch Dã không hề thả cô ấy đi, anh ta lại nói: “Anh cũng có điều kiện.”

“Anh còn có điều kiện gì nữa?” Cố Vãn Vãn kinh ngạc tròn mắt nhìn anh ta.

Cố Trạch Dã trầm giọng nói: “Em có sự tự do như trước kia, nên đi làm thì đi làm, nên trông con thì cũng là trông con, mọi thứ đều không thay đổi. Nhưng, anh không cho phép em yêu người đàn ông khác nữa!"

Quyền Đế Sâm là người anh em tốt nhất của anh ta, Cố Vãn Vãn yêu anh, đã là nỗi đau trong lòng Cố Trạch Dã.

Nếu mà sau khi đi làm, Cố Vãn Vãn vẫn sẽ yêu người đàn ông khác, chắc chắn là Cố Trạch Dã không cho phép đâu.

Cố Vãn Vãn cũng sảng khoái đồng ý.

Dù sao thì bây giờ cô ấy cũng không muốn yêu người đàn ông nào hết!

Vì thế, hai người đã đạt thành thỏa thuận miệng.

Hôm sau, Cố Vãn Vãn đi làm từ sớm.

Sau khi cô ấy tới bộ phận thiết kế, có đồng nghiệp hỏi cô ấy sao không tới.

“Nhà tôi có chút việc!” Cố Vãn Vãn mỉm cười.

Mười ngày nay, cơ hồ là cô ấy ngột ngạt lắm rồi!

Bây giờ, cuối cùng cô ấy đã có thể đi ra ngoài hít một hơi rồi!

Ngũ Tỉnh nhìn thấy cô ấy đến, ánh mắt toàn là không thích.

“Tổng giám, thiết kế lần trước của tôi, anh đã thông qua chưa?” Cố Vãn Vãn hỏi anh ta.

Ngũ Tỉnh nhìn cô ấy: “Cô nghĩ, cô phù hợp đi làm à?”

Cố Vãn Vãn suy nghĩ nhanh: “Mấy hôm trước tôi có việc thật…”

“Triển lãm mùa xuân đã trôi qua rồi, cô có việc biết chọn thời gian thật đấy.” Ánh mắt Ngũ Tỉnh sắc bén: “Cô muốn tới thì tới, muốn không tới thì không tới, cô không thích hợp với chỗ này! Cô đi theo giám đốc Tống mà làm việc thì hơn!”

Cố Vãn Vãn có hơi chua sót, cô ấy tới đi làm, vỗn dĩ là muốn làm tốt công việc, đợi một ngày cô ấy cánh cứng cáp rồi, cô ấy có thể thoát khỏi sự khống chế của Cố Trạch Dã.

Nào ngờ, Ngũ Tỉnh lại tức giận!

“Tổng giám, anh cho tôi thêm một cơ hội nữa đi!” Cố Vãn Vãn vội vàng nói: “Tôi đã chuẩn bị xong bản phác thảo thiết kế của show mùa xuân rồi, anh xem trước đi, nếu anh tán thành với thiết kế của tôi, thì cho tôi một cơ hội! Nếu anh không tán thành với thiết kế của tôi, tôi tự đi!”

Cô ấy vẫn rất hài lòng với tác phẩm của mình, nhưng mà, Ngũ Tỉnh cũng là một người đặc biệt nghiêm khắc!

Anh ta nhìn Cố Vãn Vãn, rồi mím môi không nói gì.

Cố Vãn Vãn lại nói tiếp: “Đúng là anh trai tôi chơi rất thân với giám đốc Tống, nhưng mà, tôi nghĩ, tôi có thực lực của mình! Tổng giám, tôi có một người anh trai hào quang tỏa ra bốn phía, không phải lỗi của tôi, chỉ có điều, anh ấy suy cho cùng vẫn là anh ấy, tôi là tôi! Mấy hôm trước tôi không đi làm, thật sự là đã xảy ra một số chuyện!”

“Gửi vào mail cho tôi!” Ngũ Tỉnh quay người đi vào phòng làm việc.

Cố Vãn Vãn vỗ vỗ ngực, dọa chết cô ấy rồi!

May mà, anh ta cho cô ấy một cơ hội!
« Chương TrướcChương Tiếp »