Làn da của Mộ Ngạn Hạo rất mềm mại, hai cái tát vung ra lập tức làm hiện lên dấu năm ngón tay đỏ tươi.
Khóe miệng cậu ta cũng bắt đầu chảy máu.
“Vẫn không hiểu quy tắc à?” Tên tóc vàng hung ác nhìn chằm chằm cậu ta: “Hôm nay cậu chỉ có thể ngoan ngoãn lấy lòng Tô gia thôi, nếu không tôi sẽ ném cậu xuống biển cho cá ăn!”
Mộ Ngạn Hạo cũng là người cứng cỏi: “Anh gϊếŧ chết tôi, tôi cũng không làm chuyện như thế!”
Kêu cậu ta dùng miệng lấy lòng một người đàn ông, ghê tởm chết đi được!
Cậu ta thà chết, cũng không chịu làm cái loại chuyện này.
Con dao trên tay tên tóc vàng lóe lên: “Ông đây cho cậu đổ chút máu trước, cậu sẽ thành thật ngay thôi!”
“Khoan đã!” Mộ Ngạn Hạo bỗng nói: “Anh rể tôi là Quyền Đế Sâm, nếu các anh mà dám động vào tôi, anh ấy sẽ không tha cho các anh!”
Ở thành phố S, không ai là không biết đến tên của Quyền Đế Sâm.
Ở trong giới thương nghiệp, anh cũng là người quét ngang toàn bộ giới tài chính.
Cho dù là hắc đạo, nghe thấy tên anh, cũng đã sợ mất mật.
Tên tóc vàng thật sự không dám dùng dao nữa!
Tô Trường Giang nghe thấy vậy, ông ta cười lạnh một tiếng, vết sẹo trên mặt cũng rất cứng ngắc: “Nhóc con, có ai mà không biết, Quyền Đế Sâm đã hủy hoại nhà họ Mộ các cậu cơ chứ, nếu anh ta mà là anh rể của cậu, thì tôi chính là ông nội cậu!”
Mộ Ngạn Hạo biết, nếu cậu ta mà rơi vào tay những người này, thì đúng là sống chết khó đoán.
Sống chết khó đoán không nói, cậu ta còn chịu nhục nữa.
Cậu ta chỉ có thể cầu Mặc Sơ cứu thôi!
“Tôi gọi điện cho chị gái và anh rể tôi!” Mộ Ngạn Hạo đánh cược một phen.
Nếu cậu ta mà cược thắng, Mặc Sơ chịu cứu cậu ta, cậu ta sẽ sống lại.
Nhưng mà, hiện tại người duy nhất mà cậu ta có thể dựa vào cũng chỉ có Mặc Sơ thôi.
Tên tóc vàng nhìn Tô Trường Giang rồi nói: “Tô gia, xem cậu ta cố thế nào! Còn lâu tôi mới tin, Quyền Đé Sâm sẽ đến cứu cậu ta!”
Tô Trường Giang cũng biết thủ đoạn của Quyền Đế Sâm, đường chủ Trần Phù của bọn họ đã suýt chết trên tay Quyền Đế Sâm!
Nếu Mộ Ngạn Hạo mà là em rể của anh thật, Tô Trường Giang cũng phải kiêng kị ba phần.
Tên tóc vàng thả Mộ Ngạn Hạo ra, sau đó cậu ta lấy điện thoại ra gọi cho Mặc Sơ.
Giờ phút này, Mặc Sơ và Quyền Đế Sâm vẫn đang tắm uyên ương trong phòng tắm, điện thoại của cô đang để trong túi xách, chưa có lấy ra.
Mộ Ngạn Hạo càng ngày càng sốt ruột, đây là cơ hội cuối cùng của cậu ta rồi, Mặc Sơ không muốn để ý đến cậu ta nữa sao?
Cậu ta nghe âm thanh kéo dài trong điện thoại không ngừng vang lên.
Đầu dây bên kia, vẫn không có người bắt máy.
Trái tim của Mộ Ngạn Hạo bắt đầu sợ hãi rồi.
Cậu ta lập tức mở wechat ra, gửi cho Mặc Sơ một tin nhắn: “Chị cứu em…”
Sau khi cậu ta gửi xong, điện thoại cũng bị tên tóc vàng ném xuống đất, vỡ thành bốn năm mảnh.
Tô Trường Giang nhìn cậu ta: “Nhóc thối, giở trò đi! Cậu xem tôi dạy dỗ cậu thế nào! Dẫn cậu ta đi, tôi phải dạy dỗ cậu ta thật tốt!”
Miệng của Mộ Ngạn Hạo bị nhét một cục vải, rồi bị bọn họ đưa đi.
…
Vịnh Hồng Thụ Lâm Hải.
Trong phòng tắm, vẫn là một cảnh tượng xinh đẹp.
Mặc Sơ hôn Quyền Đế Sâm.
Hôn từng tấc của anh.
Giống như lúc bình thường anh chiều cô vậy.
Nhưng mà, sau khi môi lưỡi cô tiếp xúc với cơ bụng hoàn mỹ của anh, khi tới gần chỗ đó của anh, anh lại kéo cô lên.
Anh duỗi tay ra, kéo cô đến bên môi anh.
Mặc Sơ nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, đây là lần đầu tiên cô thử lấy lòng anh như này!
Có qua có lại mới toại lòng nhau!
Anh từng cưng chiều như vậy.
Quyền Đế Sâm khàn giọng nói: “Sơ Nhi, anh không nỡ…”
Anh không nỡ để cô làm chuyện như thế này cho anh!
Mặc dù cái này là cô cam tâm tình nguyện!
Mặc Sơ ngưng mắt nhìn anh: “Em có thể…”
Yêu đến sâu đậm, làm cái gì cũng vui.
“Ngốc!” Quyền Đế Sâm hôn lên môi cô: “Anh không đợi được nữa… nào, ở phía trên, hửm?”
Mặc Sơ gật đầu, anh thật là tốt với cô, cho dù cô đã sai, anh cũng hỏi ý kiến của cô.
Cô bằng lòng chiều ý anh, làm anh vui!
Cô giơ hai tay lên ôm cổ anh, giao mình cho anh.
Từ phòng tắm đến phòng ngủ, dây dưa đến hơn nửa đêm.
Cô mới phát hiện, thể lực của người chủ đạo, phải rất tốt thì mới được.
Nhưng mà, sự ngọt ngào sau khi gỡ bỏ hiểu lầm, tâm trạng vui sướиɠ khi ba ba ba, có mệt đi chăng nữa cũng xứng đáng.
Sau khi Quyền Đế Sâm châm một điếu thuốc, Mặc Sơ cầm điện thoại của mình lên xem.
Cô nhìn thấy có cuộc gọi lỡ của Mộ Ngạn Hạo.
Muộn thế này rồi cậu ta còn gọi điện cho cô làm gì?
Cô lại xem wechat, có tin nhắn chờ của người lạ, cũng có tin tức của đồng nghiệp công ty, còn có một tin chính là tin nhắn thoại của Mộ Ngạn Hạo.
Cô không biết giờ phút này Mộ Ngạn Hạo tìm cô làm gì, cô mở ra, rồi để bên tai nghe: “Chị cứu em…”
Chỉ có một câu vô cùng gấp gáp, rồi không có phần sau nữa.
Mặc Sơ lo lắng cho Mộ Ngạn Hạo, cô nhìn Quyền Đế Sâm đang hút thuốc ở ban công.
Mộ Ngạn Hạo cũng là người nhà họ Mộ, vì thế cũng là kẻ thù của Quyền Đế Sâm!
Nhưng mà, Mộ Ngạn Hạo cầu cô cứu, chắc hẳn là rất nguy hiểm.
Mặc Sơ phải làm sao đây?
Cô đứng ở phía Quyền Đế Sâm, không quan tâm đến mọi chuyện của nhà họ Mộ?
Hay là cô kiên trì đi cứu Mộ Ngạn Hạo?
Nếu cô mà kiên trì đi, liệu Quyền Đế Sâm có tức giận không?
Tình cảm giữa bọn họ, hiện tại đã xảy ra một ít vấn đề.
Vừa nãy hai người mới tiêu tan hiềm khích lúc trước.
Nếu mà vì nhà họ Mộ, rồi lại có xung đột nữa, thì tình cảm và cuộc hôn nhân giữa bọn sẽ thế nào?
Nếu Mộ Ngạn Hạo bị hại chết, lòng Mặc Sơ có an ổn suốt đời được không?
Cô nghĩ, cô không thể.
Nếu Quyền Đế Sâm giận, trái tim cô có an ổn được không?
Cô nghĩ, cô cũng không thể.
Bất luận cô hướng về bên ngào, thì cũng đều có vấn đề.
Mặc Sơ hướng ra ban công rồi gọi một tiếng: “Đế Sâm…”
Quyền Đế Sâm dập đầu thuốc, rồi đi vào, anh nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, anh ngồi xuống bên cạnh cô, rồi ôm cô vào lòng: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Đế Sâm, em biết, bởi vì sự tự suy đoán của em lúc trước, đã làm tổn thương đến anh!” Mặc Sơ ngưng mắt nhìn anh: "Bởi vì chưa có thẳng thắn nói ra, nên giữa chúng ta đã xảy ra một ít vấn đề. Nếu em nói thật với anh, có lẽ sẽ không hiểu lầm lâu như vậy!’
“Chuyện đã qua rồi, thì đừng nhắc lại nữa.” Quyền Đế Sâm vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Huống hồ, cho dù em có nghĩ như thế nào, em cũng phải nhớ một điểm, anh sẽ không thả em đi!”
Mặc Sơ gật đầu: “Bây giờ em gặp phải một chuyện khó, em có thể xin ý kiến của anh không?”
Có lẽ tình cảm giống như sau khi cơn bãi qua đi, mọi thứ đều trở nên dè dặt.
“Em nói đi!” Quyền Đế Sâm đã đoán được là chuyện gì rồi.
Mặc Sơ đưa tin nhắn thoại của Mộ Ngạn Hạo cho anh nghe: “Em không biết cậu ta đã gặp phải nguy hiểm gì, em muốn cứu cậu ta, nhưng, em sợ anh không vui! Em biết anh và nhà họ Mộ có thù! Nếu em mặc kệ, lương tâm em sẽ bất an suốt đời!”
Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô: “Từ trước đến giờ, người mà anh đối phó chỉ có một mình Mộ Thế Trung thôi!”
Nói cách khác, anh sẽ không ngăn Mặc Sơ đi cứu Mộ Ngạn Hạo!
“Đế Sâm, cảm ơn anh…” Mặc Sơ nhìn anh với ánh mắt xúc động: “Bây giờ em đi đến quán bar chỗ cậu ấy làm thêm đây…”
“Em ở nhà chờ anh, anh đi!” Quyền Đế Sâm bắt đầu cầm quần áo để thay.
Mặc Sơ cũng muốn bò dậy đi cùng.
Anh vừa thay quần áo vừa nói: “Em vẫn còn thể lực để đi à?”
Qủa thật là toàn thân Mặc Sơ bủn rủn vô lực, vừa nãy cô bị anh dày vò mấy lần, cô không còn sức nữa rồi!
Cô ngượng ngùng cười: “Em ở nhà chờ anh!”
“Em đi ngủ trước đi!” Quyền Đế Sâm hôn lên trán cô.
Mặc Sơ nhìn theo bóng lưng của anh, đi ra phía ngoài.
Trong lòng cô đang rất cảm động.
Quyền Đế Sâm cũng là một người yêu ghét rõ ràng.
Cô biết, anh có thể bỏ mặc không quan tâm chuyện Mộ Ngạn Hạo này.
Nhưng, anh không muốn cô buồn.
Anh lại ra tay cứu con trai của kẻ thù!
Mặc Sơ ôm chặt lấy mình, cả đời này, cô phải tốt với anh hơn gấp đôi mới được.
Khi Quyền Đế Sâm đi ra ngoài, anh gọi điện cho Dương Tử: “Điều tra xem Mộ Ngạn Hạo đã đυ.ng phải người nào trong quán bar, bị đưa đi đâu rồi! Sau đó cứu về ngay lập tức.”
Dương Tử hơi tò mò: “Đó là cậu hai của nhà họ Mộ, chúng ta cứu cậu ta làm gì? Làm gì có ai đi cứu con trai của kẻ thù chứ?”
“Mau đi!” Quyền Đế Sâm trầm giọng nói.
Nếu Mộ Ngạn Hạo không có quan hệ gì với Mặc Sơ, anh sẽ không quan tâm.
Đúng vậy, ai lại đi cứu con trai của kẻ thù cơ chứ?
Nếu Mộ Ngạn Hạo đã là em trai cùng cha khác mẹ của Mặc Sơ, Mặc Sơ có lòng nghĩ cách cứu, thì anh không thể từ chối!
Cùng lúc đóQuyền Đế Sâm cũng thông báo cho Trịnh Ngạo Tuyết.
Tất nhiên, sao anh biết được Trịnh Ngạo Tuyết là có mục đích.
Quân đội ra mặt, đương nhiên là phải nhổ tận rễThiên Tàn đường rồi.
Trịnh Ngạo Tuyết dẫn theo người, nửa đêm mò đến nơi ở của Tô Trường Giang.
Lúc này, Mộ Ngạn Hạo bị người quyền đấm cước đá.
Cậu ta chết cũng không chịu đi lấy lòng một người đàn ông.
Tính hướng của cậu ta bình thường, cậu ta thích phụ nữ!
Cho dù đối phương có bạo lực, cậu ta cũng sẽ không khuất phục.
Tên tóc vàng đạp cậu ta mấy cái: “Haiz, xem ra, cậu không nếm chút khổ thì không chịu ngoan ngoãn nghe lời đúng không? Người đâu, để cho Hoàng gia dạy dỗ cậu một trận tử tế! Làm người phải như thế nào!”
Tên tóc vàng dặn mấy tên côn đồ đàn em: “Cắt quần của cậu ta!”
“Khốn kiếp…” Mộ Ngạn Hạo lăn tới lăn lui trên mặt đất, không chịu để cho những người này lại gần cơ thể của cậu ta.
Chiến sĩ có thể chết chứ không thể nhục!
Cậu ta thà chết, cũng không muốn chịu sự vũ nhục của bọn họ!
Giờ phút này, cậu ta tức đến nỗi đỏ cả mắt, cậu ta nhảy lên, giơ nắm đấm lên, đánh về phía đám côn đồ.
Nếu mà đánh chết một người, cậu ta sẽ hòa.
Nếu đánh chết hai người, anh ta đã lời được một cái.
Hai quyền không đánh lại mọi người bất đắc dĩ của cậu ta.
Một lát sau, cậu ta bị đánh cho nằm sấp xuống đất.
Bọn côn dồ ồ lên, cởϊ qυầи và áo của cậu ta ra…
Mộ Ngạn Hạo cũng tiêu hao hết sức lực rồi, khi có bàn tay che ở người cậu ta, đột nhiên một tiếng súng “đoàng” vang lên!
Bọn họ vội vàng thả Mộ Ngạn Hạo ra, quay đầu lại nhìn, thế mà lại là Long Yên!
“Cô chủ…” Có người vui vẻ gọi lên: “Cô chủ về rồi!”
Long Yên nhìn người đàn ông quyến rũ đến cực điểm ở trên sàn nhà, làn da của cậu ta rất trắng, cũng rất gầy, toàn thân từ trên xuống dưới tràn ngập hơi thở thanh xuân.
“Người này là của tôi!” Long Yên nói: “Đưa sang cho tôi!”
Tên tóc vàng không chịu: “Cô chủ, người này là người Tô gia nhìn trúng trước! Chúng tôi phải xin ý kiến Tô gia mới được…”
Long Yên lập tức cầm súng nhắm ngay vào tên tóc vàng, “đoàng” một tiếng, tên tóc vàng còn chưa nói xong đã ngã xuống đất.
Trên trán tên tóc vàng có một lỗ máu, anh ta chết không nhắn mắt.
Mọi người sợ choáng váng!
Giờ phút này, không ai dám ngăn cản Long Yên nữa.