Quyền Đế Sâm hết sức ngạc nhiên cô tận mắt nhìn thấy anh và Cố Vãn Vãn ở cùng nhau?
Cuộc sống hàng ngày của anh theo hai con đường, công ty và nhà.
Anh dám nói rằng, ở trong tầng xã hội, không có ai tự gò bó hơn anh.
Quyền Đế Sâm ngưng mắt nhìn cô: “Sơ Nhi, nói cho anh biết? Em nhìn thấy anh và Vãn Vãn ở cùng nhau ở chỗ nào?”
Mặc Sơ lại đau nhói lòng: “Bản thân anh đã làm cái gì, anh không biết sao? Sao anh vẫn còn không biết xấu hổ hỏi em vậy? Đế Sâm, anh có biết không, em thà là anh thoải mái thừa nhận, anh thích Vãn Vãn, em không muốn nghe anh nói dối, viện cớ, thậm chí là cắt xén lời em nói! Em không phải đối thủ của anh, xin anh đừng đùa em…”
Quyền Đế Sâm không hiểu ra sao, anh và Cố Vãn Vãn hầu như không có gặp mặt riêng mà.
Tất nhiên, Mặc Sơ nói như thế, thế rốt cuộc cô đã hiểu lầm cái gì?
Anh lập tức nghĩ đến camera giám sát ở cổng tối qua, Mặc Sơ có về, lúc cô về, Cố Vãn Vãn đang ngủ, Bạch Tử ở nhà…
Nhưng mà, anh không ở nhà mà.
Nếu anh đã không ở nhà, thế sao Mặc Sơ lại cho rằng, anh và Cố Vãn Vãn đã ở cùng nhau cơ chứ?
Rốt cuộc Bạch Tử đã dùng phép thuật gì, làm cho Mặc Sơ có thể nghĩ như thế này?
Cái vấn đề này, e là cũng chỉ có hai người là Bạch Tử và Mặc Sơ biết.
Bây giờ Bạch Tử ra nước ngoài rồi, bà ấy không chịu lộ mặt.
Mặc Sơ lại không chịu nói thẳng ra, cô chỉ biết khổ sở buồn bã trong lòng.
Quyền Đế Sâm biết, bây giờ anh có phủ nhận như thế nào, không có bằng chứng hữu ích, Mặc Sơ cũng sẽ cho rằng anh đang giảo biện.
Anh sẽ lấy hành động thực tế nói cho cô biết, anh và Cố Vãn Vãn không có nửa đồng quan hệ nào cả.
Anh vươn tay ra, lau đi nước mắt trên má cô: “Được rồi, không khóc nữa, đi ăn cơm!”
Mặc Sơ trừng mắt nhìn anh, anh đã làm chuyện thẹn với lòng, anh vẫn có thể coi như không có việc gì như này hả?
Là kỹ thuật diễn xuất của anh quá giỏi? Hay là bản thân cô đã quá mức để ý?
“Em thật sự ăn không vào!” Mặc Sơ lắc đầu.
Quyền Đế Sâm thấy cô không chịu đi, anh gọi đồ ăn ngoài giao hàng tới, đưa đến công ty cô.
Mặc Sơ tức giận nói: “Anh tưởng đây là công ty của anh sao? Anh hoành hoành ngang ngược như thế á?”
“Tôi có thể mua lại công ty này, rồi tặng cho em!” Trước nay Quyền Đế Sâm chính là người tiền nhiều tiêu không hết.
“Đừng gây chuyện nữa!” Mặc Sơ đâu có năng lực quản lý công ty, huống hồ, đây là tâm huyết của Triển Lê Hàn, sao có thể để Quyền Đế Sâm chơi đùa như thế cơ chứ?
Quyền Đế Sâm nhìn cô chăm chú: “Anh không gây chuyện, anh nghiêm túc đấy.”
Mặc Sơ hết cách, cô đành phải ngồi xuống ăn cơm.
…
Biệt thự bên bờ biển.
Nhiệt độ ở mùa xuân này đang không ngừng tăng cao.
Khi mùa xuân vẫn chưa gần kết thúc, nhiệt độ đã có thể mặc áo ba lỗ và quần đùi rồi.
Trước nay Cố Vãn Vãn rất thích đẹp, cô ấy đi lấy áo ba lỗ và quần đùi, thì phát hiện phòng tắm trong phòng cô ấy có vấn đề, vòi nước của cô ấy mở thế nào cũng không ra nước.
Cô ấy liền đi tới phòng của Cố Trạch Dã tắm.
Sau khi cô ấy tắm xóng, thì mặc áo ba lỗ và quần đùi vào.
Dáng người của cô ấy có lồi có lõm, tôn dáng tinh tế.
Cô ấy đi thăm Thiên Du, sau khi Thiên Du đã khỏe lại, ngày mai cô ấy có thể đi làm rồi.
Vừa nghĩ tới đây, tối nay cô ấy tăng ca trước, làm thêm vài bản thiết kế nữa.
Sau khi cô ấy làm xong, thì đi ra khỏi thư phòng, lúc đi về phòng mình, cô ấy mới nghĩ ra là sau khi cô ấy vẫn để quần áo vừa thay ở trong phòng tắm của anh ta."
Cô ấy lập tức đi vào phòng ngủ của Cố Trạch Dã, cô ấy thấy cửa phòng tắm đã đóng.
Khi cô ấy đang định lên tiếng gọi Cố Trạch Dã, thì nghe thấy trong phòng tắm, có một bóng dáng vô cùng rõ ràng, đang chuẩn bị tắm.
Bỗng nhiên, trong phòng tắm của Cố Trạch Dã lại truyền tới những tiếng kỳ lạ.
Tất nhiên, đây là lần thứ hai Cố Vãn Vãn phát hiện âm thanh như thế này.
Cô ấy cũng không thấy lạ nữa.
Đàn ông mà, ai cũng có nhu cầu sinh lý.
Cô ấy không muốn quấy rầy anh ta.
Để tránh sau khi cô ấy gọi anh ta, anh ta sẽ xấu hổ.
Khi Cố Vãn Vãn đang chuẩn bị rời đi, cô ấy nghe thấy Cố Trạch Dã đã gọi một cái tên quen thuộc.
Cô ấy như bị sét đánh, không thể động đậy.
Trong đầu cô ấy như có một đạo ánh sáng trắng xoẹt qua, sau đó thì không biết phải phản ứng thế nào nữa.
Bởi vì, giờ phút này, Cố Trạch Dã lại đang gọi tên của cô ấy.
Nói cách khác, Cố Trạch Dã vẫn luôn coi cô ấy là đối tượng để ảo tưởng sao?
Nhưng mà, anh ta là anh trai của cô ấy mà!
Anh ta vẫn luôn đối xử tốt với cô ấy như vậy, anh ta luôn cưng chiều cô ấy hết mực!
Sao anh ta có thể như thế với em gái của mình chứ?
Cố Vãn Vãn sợ đến nỗi chân mềm nhũn, cô ấy không biết mình đã về đến phòng ngủ của mình bằng cách nào nữa.
Cô ấy đứng trong phòng, cô ấy vẫn còn thấy, dường như mọi chuyện vừa xảy ra không chân thật.
Có phải anh trai của cô ấy có bệnh gì đúng không?
Nếu không thì, sao anh ta lại như thế?
Cố Vãn Vãn rất lo lắng cho anh ta.
Tình thân hơn hai mươi năm, cô ấy luôn coi anh ta là người anh mà cô ấy tôn trọng kính yêu nhất!
Anh trai của cô ấy, sao lại có suy nghĩ đó với cô ấy cơ chứ?
Sau khi Cố Vãn Vãn kinh hoàng xong, cô ấy lại quyết định, cô ấy phải tìm Cố Trạch Dã nói chuyện.
Khi cô ấy đi đến phòng ngủ của Cố Trạch Dã một lần nữa, cô ấy nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm.
Đợi đến khi Cố Trạch Dã đi ra, anh ta chỉ mặc một chiếc quần đùi, để trần phần trên.
Dáng người anh ta rất đẹp.
Xuất thân từ bội đội đặc chủng.
Mỗi một tấc da thịt đều có sức lực.
Toàn thân không có một tí thịt thừa nào.
Cố Vãn Vãn không hiểu, một người đàn ông tư thế oai hùng hào hoa phong nhã như thế này, sao anh ta lại có ảo tưởng ở phương diện đó với em gái ruột cơ chứ?
Anh ta nhìn thấy Cố Vãn Vãn đang đứng trong phòng anh ta.
Cố Vãn Vãn mặc áo ba lỗ và quần đùi, vòng ngực no đủ, vòng eo mảnh khảnh, dáng người đẹp khiến cho đàn ông chảy máu mũi.
Cho dù Cố Trạch Dã vừa giải quyết qua một lần, anh ta nhìn thấy dáng người của Cố Vãn Vãn ma quỷ như thế này, anh ta cũng không kìm được cảm thán, cô ấy đúng là một vưu vật trời sinh.
“Vãn Vãn…” Tóc của Cố Trạch Dã vẫn đang giỏ nước, rơi xuống theo cái trán anh tuấn.
Cố Vãn Vãn vừa nghe thấy anh ta gọi tên của cô ấy, cô ấy liền không kìm được nghĩ tới chuyện, vừa nãy anh ta ở trong phòng tắm, anh ta cũng gọi như vậy.
Anh ta thở hổn hển gọi: “Vãn Vãn…”
“Anh, em có chuyện muốn nói với anh…” Cố Vãn Vãn nhìn anh chằm chằm.
Trước giờ cô ấy là người có gì nói đấy, cô ấy nói thẳng luôn: “Vừa nãy anh ở trong phòng tắm…”
Sắc mặt của Cố Trạch Dã biến ảo, lẽ nào cô ấy vừa sang đây?
Anh ta đứng trước mặt cô ấy, không nói lời nào.
Cố Vãn Vãn ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Anh, em biết, có người áp lực lớn, thỉnh thoảng khó tránh khỏi làm ra một số hành động khác thường, anh là người anh trai mà em yêu quý nhất, hay là? Em đi cùng anh đi khám bác sĩ tâm lý nhá?”
Cố Trạch Dã nhìn cô em gái được anh ta cưng nhiều lâu như này, thế mà cô ấy lại muốn anh ta đi khám bác sĩ tâm lý.
Nói cách khác: “Em cho rằng anh là một kẻ biếи ŧɦái?”
Cố Vãn Vãn ngẩn người: “Anh, như thế là không đúng, em là em gái của anh! Sao anh có thể gọi tên của em trong lúc đó chứ?”
Tình cảm mà cô ấy dành cho Cố Trạch Dã, là loại em gái dành cho anh trai.
Ánh mắt của Cố Trạch Dã có vẻ đã có một chút tổn thương rồi, anh ta nhìn Cố Vãn Vãn, cô ấy cũng hơi sợ sợ.
“Anh, không phải em cho rằng anh là biếи ŧɦái, chẳng qua là em lo lắng cho anh thôi!” Cố Vãn Vãn đi đến trước mặt anh ta, cô ấy thấp hơn anh ta rất nhiều: “Em không muốn anh bị bệnh!”
Cố Trạch Dã không nói được câu nào, anh ta vẫn chưa nghĩ được là phải khai thông cái cửa cấm kỵ này với Cố Vãn Vãn như thế nào, ai ngờ cô ấy đã phát hiện ra bí mật của anh ta trước rồi!
Cô ấy còn cho rằng anh ta bị bệnh ư?
Khi anh ta định giải thích, đột nhiên, điện thoại của anh ta reo lên.
Anh ta bắt máy, nhìn thấy là chuyện quan trọng, anh ta liền đi trước.
“Vãn Vãn, em nghe anh nói, bây giờ anh có cuộc họp quan trọng phải đi họp, em chờ anh về!” Cố Trạch Dã nhìn cô ấy, rồi trịnh trọng nói.
Cố Vãn Vãn gật đầu: “Vâng!”
Sau khi Cố Trạch Dã thay quần áo rồi đi ra ngoài, Cố Vãn Vãn mới nhớ ra, cô ấy phải lấy quần áo của mình ra giặt.
Cô ấy đẩy cửa phòng tắm ra, nhìn thấy trên chiếc qυầи ɭóŧ màu đỏ của cô ấy, lại có những vết màu trắng.
Vào giây phút này, cô ấy còn khϊếp sợ hơn so với lúc nghe thấy ở bên ngoài.
Nói cách khác, Cố Trạch Dã cầm qυầи ɭóŧ của cô ấy làm… cái đó!
Trời ơi!
Tận mắt nhìn thấy cảnh này, so với lại nghe thấy ở bên ngoài, còn làm cho cô ấy chấn động không thôi.
Trên đồ lót mặc sát người cô ấy nhất, toàn là các thứ trong người Cố Trạch Dã!
Trong khoảng thời gian ngắn, Cố Vãn Vãn không thể chấp nhận cái sự thật như thế này!
Cô ấy lập tức chạy ra khỏi phòng tắm, đi về phòng mình.
Cô ấy vẫn đang hãi hùng khϊếp vía, cô ấy phải làm sao đây?
Cô ấy không muốn Cố Trạch Dã biến thành như thế!
Cô ấy thật sự không muốn anh ta như thế!
Nhưng mà, anh ta cầm qυầи ɭóŧ của cô ấy làm cái chuyện như thế, cô ấy lại cảm thấy đặc biệt không chịu nổi.
Cô ấy cũng không dám nói với bất kỳ ai, chuyện này, chủ yếu là có gây tổn hại cho danh tiếng của Cố Trạch Dã, anh ta thật sự đối xử tốt với cô ấy.
Cô ấy nghĩ tới nghĩ lui, cô ấy phải đưa Cố Thiên Du chuyển chỗ ở thôi!
Cô ấy cách xa Cố Trạch Dã một chút, có khả năng anh ta có thể sinh hoạt bình thường rồi.
Cô ấy hy vọng anh ta trở lại bình thường, anh ta có tiền đồ tốt như thế, anh ta là người anh trai yêu thương cô ấy nhất, anh ta cũng phải có cuộc sống gia đình bình thường.
Cô ấy loáng thoáng cảm thấy, Cố Trạch Dã không phải là thích đàn ông, lúc anh ta cầm qυầи ɭóŧ của cô rồi ảo tưởng, sao anh ta có thể là người thích đàn ông chứ?
Cố Vãn Vãn vừa nghĩ như thế, cô ấy cảm thấy, cô ấy phải chuyển ra ngay thôi.
Trước tiên, cô ấy phải tìm phòng.
Cô ấy tìm phòng gần công ty, như thế đi làm cũng tiện.
Cô ấy còn phải dẫn theo người giúp việc Dương Trân trong nhà nữa, cô ấy phải chăm sóc Cố Thiên Du.
Cố Vãn Vãn thấy giờ đã muộn thế này rồi, trước tiên cô ấy xem thông tin bất động sản ở trên mạng, cô ấy định sáng hôm sau sẽ gọi điện qua.
Nhưng mà, tối nay, cô ấy không tài nào ngủ được!
Cô luôn là một cô gái hạnh phúc, sinh ra có điều kiện tốt, thời kỳ trưởng thành cũng được mọi người cưng chiều trong ngọt ngào.
Sau khi trưởng thành, cũng tùy theo lòng mình, muốn như thế nào thì như thế đó!
Hơi hơi có một chút cản trở, khă năng chính là vấn đề Cố Trạch Dã cư xử với yêu cầu của anh ta.
Khi cô ấy không ngủ được, cô ấy lại lấy điện thoại ra, lên mạng dò tìm.
Cô ấy nhập vào một dòng chữ ảo tưởng của anh trai có tính ảo tưởng với em gái ruột, sau đó cô ấy lại đọc kỹ các đáp án.
Có một số đáp án nói, đây là người đàn ông chỉ sống cùng em gái trong thời gian dài, vô hình trung liền tưởng tượng cô ấy thành một nửa còn lại của cuộc sống, vợ! Trong mắt loại đàn ông này, bọn họ cô độc, thiếu sự quan tâm ở ngoài xã hội, ở trong nhà thì thiếu ấm áp.
Cố Vãn Vãn lắc đầu, rất rõ ràng là Cố Trạch Dã không phải kiểu người này.
Còn có đáp án nói: Có một số người đàn ông có quyền có thế, vì theo đuổi kí©h thí©ɧ, bất chấp huyết thống luân lý đạo đức, lấy em gái là đối tượng ảo tưởng, người như thế, phỏng chừng là có bệnh ở phương diện tinh thần!
Cố Vãn Vãn giật nảy mình, anh trai có vấn đề về tinh thần thật sao?