“Thị trưởng Cố!” Mặc Sơ đi ngang qua Cố Trạch Dã, lịch sự chào hỏi.
Cố Trạch Dã gật gật đầu, ánh mắt dịu dàng của anh ấy nhìn về phía Cố Vãn Vãn: “Lại đây với anh nào!”
“Người ta muốn xem anh Sâm bắn súng cơ mà!” Cố Vãn Vãn lẩm bẩm, ánh mắt nhìn Quyền Đế Sâm đầy vẻ sùng bái và kính trọng.
Mặc dù Cố Vãn Vãn lẩm bẩm ngoài miệng nhưng vẫn đi đến bên cạnh Cố Trạch Dã: “Anh à, cho em chơi chút đi!”
Mặc Sơ thấy tình cảm của hai anh em họ vô cùng tốt đẹp, trong lòng cảm thấy ấm áp, nhưng vừa mới thu hồi tầm mắt thì nhìn thấy Quyền Đế Sâm đeo bịt tai, ánh mắt hơi phần sắc bén nhìn chằm chằm vào cô.
“Tổng giám đốc Quyền…” Mặc Sơ lập tức tiến lên phía trước.
Quyền Đế Sâm đặt khẩu súng lục vào trong tay cô, Mặc Sơ có chút hoảng hốt: “Tôi không biết bắn….”
“Tôi dạy cô!” Con ngươi đen như mực của anh nhìn chằm chằm vào cô.
Từ trước tới giờ Mặc Sơ chưa bao giờ chạm qua những thứ này, lúc này anh đứng sau lưng cô, bàn tay to bọc lấy bàn tay nhỏ của cô, chỉ dạy cô từng chút từng chút một.
Cô có thể cảm nhận được mùi hương trên cơ thể anh tràn ngập sau lưng cô, lúc anh kề sát cô, cô có chút căng thẳng.
Khi anh đang dạy cô, lúc anh nói, hơi thở của anh phả vào cổ cô, cô có cảm giác hơi ngưa ngứa, tê dại…
“Hiểu rồi chứ?” Sau khi Quyền Đế Sâm dạy cô những điều đơn giản cần thiết, ánh mắt sắc bén của anh nhìn chằm chằm vào cô.
Mặc dù Mặc Sơ thông minh nhưng đây là lần đầu tiên cô chạm vào những thứ này: “Kiến thức lý thuyết thì hiểu nhưng vẫn chưa thực hành được!”
Quyền Đế Sâm lùi ra sau một bước nhìn cô luyện tập.
Mặc Sơ nhắm thẳng vào bia ngắm trước mặt, phát súng đầu tiên chỉ bắn trúng rìa bia ngắm, hơn nữa phát súng vừa rồi khiến tay cô chấn động hơi đau, cô cảm nhận được miệng vết thương trên cơ thể cũng nứt ra rồi.
Nhưng mà khi cô còn đang chuẩn bị lượt bắn thứ hai thì Quyền Đế Sâm đã giữ cổ tay cô lại.
“Hôm nay còn chưa đến bệnh viện thay thuốc sao?” Lông mày anh nhíu lại, có chút không vui.
Buổi sáng Mặc Sơ đưa bọn nhỏ ra ngoài dạo chơi, buổi chiều lại tham gia hôn lễ của em họ, sau đó lại bị anh đưa tới nơi này, cô vẫn luôn bận rộn không có thời gian rảnh!
“Buổi tối tôi sẽ qua đó!” Cô chịu đựng cơn đau nói.
Quyền Đế Sâm đặt súng xuống: “Bây giờ đi luôn đi!”
“Nhưng mà anh vẫn chưa được chơi thỏa thích mà!” Mặc Sơ ngạc nhiên nhìn anh, vừa rồi cô nhìn thấy mỗi phát anh đều bắn trúng hồng tâm, chắc hẳn phải luyện tập cực khổ trong thời gian rất dài mới có được thành tích như vậy.
Mỗi một người thành công cũng đều có một phần trăm thiên tài cộng với chín mươi chín phần trăm là sự chăm chỉ.
Mặc dù Quyền Đế Sâm là cậu ấm của nhà họ Quyền, nhưng anh cũng là người thực sự có bản lĩnh, cho dù không dựa vào sự che chở của nhà họ Quyền thì anh cũng có thể trở thành người có địa vị lớn trong mọi lĩnh vực.
Quyền Đế Sâm không nói chuyện, chỉ đến chào hỏi Cố Trạch Dã rồi chuẩn bị rời đi.
Cỗ Vãn Vãn tiến lên phía trước kéo lấy cánh tay anh: “Anh Sâm, sao anh đã đi rồi? Em còn chưa được nhìn thấy kỹ thuật bắn súng chuẩn xác của anh đâu!”
“Em chơi đùa với anh trai em đi!” Quyền Đế Sâm vỗ nhẹ lên đầu cô ấy.
Quyền Đế Sâm đưa Mặc Sơ đến bệnh viện thay thuốc, lúc đưa cô về nhà, cô nói: “Cảm ơn Tổng giám đốc Quyền!”
Nhưng khi cô đang chuẩn bị xuống xe thì lại bị anh dùng một tay kéo vào lòng.
Đêm đầu xuân, thời tiết hơi se lạnh.
Mặc Sơ lại cảm thấy thân thể mình hơi nóng lên, cũng có thể là do l*иg ngực của anh quá rộng lớn, cũng có thể do con người anh quá bí hiểm khó lường.
“Bà Quyền…” Quyền Đế Sâm gọi cô một tiếng.
Mặc Sơ mở to hai mắt nhìn anh, cô thật sự không thể ngờ rằng anh sẽ gọi cô như vậy!
Đột nhiên cô không biết nên phản ứng như thế nào!
Có bao nhiêu người chen lấn đến đến sứt đầu mẻ trán cũng muốn trở thành bà Quyền, mà cô đã là bà Quyền của anh rồi!
“Tổng… Tổng giám đốc Quyền…” Mặc Sơ vẫn gọi anh như vậy, lúc này cô đang căng thẳng nên hơi lắp bắp.